Định Phong thành đã biến thành một mảnh rối loạn. Lấy Dương Khai làm trung tâm, bốn phương tám hướng đều có vô số võ giả bao vây lấy hắn, chỉ có điều sắc mặt của những võ giả này phần lớn đều có vẻ tâm thần bất định, khẩn trương nuốt nước miếng, khi thấy Dương Khai di động thì cũng cấp tốc di động, thế nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì khoảng cách hơn mười trượng với hắn. Dương Khai mang theo Khúc Hoa Thường đi tới đi lui trong thành, tìm gần nửa canh giờ cũng không thể tìm ra cửa ngõ đại trận của thành trì này ở đâu. Kiên nhẫn dần hết, hắn đưa tay nhiếp một cái, Không Gian Pháp Tắc lan tràn ra, một tên thanh niên đã bị hắn giữ ở trên tay. Tên thanh niên kia lúc đầu đứng cách xa Dương Khai chừng 50 trượng, khi hắn còn không kịp phản ứng rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì thì liền cảm thấy cần cổ của mình căng thẳng một trận, khi giương mắt nhìn lại, chỉ thấy Dương Khai đang sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm mình. Hắn hét to một tiếng, theo bản năng muốn làm ra phản kích, ai ngờ lại có một cỗ lực lượng khoáng đạt từ trong lòng bàn tay của đối phương xông vào trong cơ thể của hắn, làm cho hắn căn bản là không thể thôi động được bất kỳ lực lượng nào. "Lối ra của tòa thành này ở đâu?" Dương Khai trầm giọng hỏi. Tên thanh niên kia sắc mặt trắng bệch, dùng sức nuốt nước miếng, khuôn mặt hiện lên vẻ do dự cùng giãy dụa. Sau đó hắn rất nhanh liền nhắm mắt lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3725829/chuong-4208.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.