Hắn lúc ấy ráng chống đỡ tinh thần để phóng xuất Khúc Hoa Thường từ trong Tiểu Huyền Giới, chính là vì sợ rằng mình trong lúc hôn mê sẽ bị người nào đó hoặc là Yêu thú đánh lén, để cho Khúc Hoa Thường trông nom mình thì tốt xấu gì cu ̃ng an toàn hơn một chút. Cũng không biết vì sao nữ nhân này lại cõng mình một đường phi nước đại như vậy! Thân hình chập trùng như vậy làm cho các vết thương trên cơ thể dâng lên từng đợt cảm giác đau đớn, Dương Khai hít vào một hơi, vỗ vỗ bả vai của Khúc Hoa Thường, yếu ớt nói: "Sư tỷ, thả ta xuống đi." "Không được đâu, sư đệ." Khúc Hoa Thường lắc đầu, sợi tóc đảo qua gương mặt của Dương Khai. Dương Khai đang muốn hỏi một câu vì sao thì lại chợt nhìn thấy ở phía sau có từng đạo công kích cuồng bạo đánh tới. Chúng đánh vào trong hư không, vang lên những tiếng ầm ầm, thân hình của Khúc Hoa Thường liên tiếp xê dịch, hiểm càng thêm hiểm tránh thoát đi. Dương Khai giật mình: "Lão thất phu kia còn đang đuổi theo ta sao?" Hắn không biết mình rốt cuộc đã hôn mê bao lâu, nhưng xét theo mức độ khôi phục thương thế của mình thì hẳn là đã qua hai ba ngày. Nếu là thương thế bình thường, với khả năng khôi phục của bản thân thì hắn sớm đã khỏi hẳn. Nhưng lần này khác với những lần trước, vết thương lưu lại khi chiến đấu với tên Hắc Nha Thần Quân kia khôi phục lại một cách đặc biệt gian khổ, Dương Khai giờ phút này vẫn suy yếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3724117/chuong-4202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.