Huyết Yêu Động Thiên 200 năm mở ra một lần, vô tận tuế nguyệt này đến nay, chưa bao giờ có người tiến vào qua chỗ sâu nhất, cũng chưa từng có người tìm được Huyết Yêu Thần Cung. Thậm chí không ai biết, Huyết Yêu Thần Cung đến cùng có tồn tại hay không! Dương Khai không khỏi nhớ tới hắn tốn hao 10 triệu Khai Thiên Đan mua một cái ngọc giác, ngọc giác kia có thể là một chìa khoá, cũng có thể là để khống chế đại trận nào đó, thậm chí khả năng không dùng được, nếu thật có Huyết Yêu Thần Cung, ngọc giác kia có thể lên tác dụng gì hay không? Nửa canh giờ sau, Dương Khai mới nhớ hết tin tức trong ngọc gian, thu hồi ngọc giản, Dương Khai khó hiểu nói: "Bà chủ, nhiều người như vậy đi Huyết Yêu Động Thiên, vì sao cuối cùng chỉ có mấy vạn người mới có thể vào?" Bà chủ nhìn ra xa tinh không, sắc mặt phiền muộn, dường như nhớ ra cái gì đó, nói khẽ: "Tạm thời nói không rõ, chờ tới nơi ngươi sẽ biết." Đưa tay đỡ tóc mai, lười biếng nói: "Mệt mỏi quớ, lão Bạch ngươi dẫn đường đi, đến chỗ rồi gọi ta một tiếng." Nói rồi, nàng tìm một gian sương phòng chui vào. Dương Khai nhìn bóng lưng của nàng như có điều suy nghĩ, vừa rồi trong nháy mắt đó bà chủ tuyệt đối là nhớ lại cái gì, mà lại hẳn là cái gì đó không tốt, nếu không cảm xúc không thể bỗng nhiên thấp xuống vậy. "Bà chu ̉nàng. . ." Dương Khai nhìn về phía lão Bạch, vẻ mặt trưng cầu. Lão Bạch thở dài một tiếng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3724088/chuong-4173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.