Một nhóm bốn người của Đệ Nhất Khách Điếm lấy bà chủ làm đầu nói lời chào tạm biệt với lão già của phòng đấu giá Đan Hà. Đi trên đường cái, Dương Khai tâm tình vui vẻ, cố gắng kiềm chế sự kích động trong lòng mình. Lão Bạch quay đầu liếc hắn một cái: "Muốn cười thì cứ cười đi, cần gì phải nín nghẹn khổ cực như vậy?" Dương Khai lập tức cười to lên, làm cho người ngoài liên tiếp ghé mắt, cảm thấy người này e rằng là một kẻ điên. Ba ̀chu ̉hé miệng nói: "Ta thì lại rất hiếu kỳ, ngươi rốt cuộc tăng thêm thẻ đánh bạc gì mà làm cho Diệp Kiếm mừng rỡ, lập tức quyết định trao đổi cùng ngươi như vậy." Dương Khai gật gù đắc ý nói: "Ba ̀chủ huệ chất lan tâm, không ngại đoán thử xem?" Bà chủ đưa tay điểm đầu hắn một cái, sẵng giọng: "Ngươi đây là muốn đánh đố ta?" Dương Khai vẻ mặt không vui nói: "Bà chủ, ta lớn như vậy rồi a, ngươi nói chuyện thì cứ nói chuyện, không cần luôn động thủ động cước như vậy có được hay không." Lời này vừa dứt, ba ̀chủ liền tung ra một cước, đá trúng bắp chân nhỏ của hắn, đạp cho Dương Khai lảo đà lảo đảo một trận. Dương Khai đau đến nhe răng trợn mắt, bưng bít cẳng chân nhảy dựng lên. Bà chủ nhẹ nhàng cười một tiếng: "Ngươi ban đầu dùng Thiên Nguyên Chính Ấn Đan kia để đả động Diệp Kiếm mới khiến cho hắn lựa chọn ngươi. Từ đó có thể thấy được, hắn hẳn là cực kỳ xem trọng đứa con trai Diệp Tử Anh kia của hắn, nếu không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3724084/chuong-4169.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.