Chương trước
Chương sau
Bên ngoài phòng, Thượng Quan Lung nhìn qua Dương Khai, trong đôi mắt đẹp của bà ta hiện lên vẻ kinh ngạc. Tiểu tử này thế mà không có việc gì? Phải biết dược hiệu của Thất Tình Lục Dục Tửu kia vô cùng bá đạo, ngay cả Khai Thiên cảnh uống vào thì cũng khó lòng ngăn cản được tác dụng của nó, thế mà một tên Đế Tôn cảnh như hắn lại có thể giữ vững sự thanh minh trong lòng. Rượu này sử dụng rất nhiều thiên tài địa bảo, hao phí trăm năm thời gian vất vả luyện chế mà thành, vốn là độc môn bí dược của một tên hái hoa tặc tội ác chồng chất tên là Hoa Vô Ảnh. Tên Hoa Vô Ảnh kia lợi dụng Thất Tình Lục Dục Tửu này, không biết đã vấy bẩn sự trong trắng của biết bao nhiêu nữ tử. Hắn lén lút gây án ở khắp các đại vực, có thể nói là tiếng xấu ở muôn nơi. 300 năm trước, một vị đệ tử thân truyền của Thượng Quan Lung bị Hoa Vô Ảnh cướp mất sư ̣trong trắng, đạo tâm bị long đong. Đệ tử kia có tư chất không tầm thường, Thượng Quan Lung cũng yêu thích nàng ta đến cực điểm, còn cố ý bồi dưỡng, bỏ ra tinh lực cực lớn trên người nàng ta. Nàng ta vốn có thể tấn thăng Khai Thiên tứ phẩm, thế nhưng tại thời điểm tấn thăng lại có vô số tâm ma thay nhau hiện lên, phí công nhọc sức, bỏ mình đạo tiêu. Có thể nói vị đệ tử kia hoàn toàn là do tên Hoa Vô Ảnh kia mà chết. Thượng Quan Lung giận dữ, một mực điều tra tin tức của Hoa Vô Ảnh trong mấy chục năm sau đó, thậm chí còn không tiếc dùng những nữ đệ tử khác của Phi Hoa phảng để làm mồi nhử, dụ hoặc tên Hoa Vô Ảnh kia mắc câu. Thời gian không phụ người hữu tâm, rốt cuộc vào 40 năm sau, bà ta đã vây bắt được tên tặc tử này trong một Càn Khôn thế giới. Kết cục cuối cùng thì đương nhiên không cần phải nói, tên Hoa Vô Ảnh kia mặc dù xảo trá đa mưu, thế nhưng thực lực của hắn lại không ra gì, chỉ là Khai Thiên tam phẩm mà thôi, vì vậy hắn bị Thượng Quan Lung đánh chết tại chỗ một cách vô cùng nhanh chóng. Độc môn bí dược vốn thuộc về Hoa Vô Ảnh liền rơi vào trong tay Thượng Quan Lung. Đồ vật dâm tà như thế không có tác dụng gì đối với bà ta, bà ta vốn định phá hủy nó, chỉ có điều chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào mà lại lưu lại. Bà ta thân là Khai Thiên ngũ phẩm, động chút tay chân trong rượu của nữ nhi nhà mình tất nhiên là một chuyện dễ như trở bàn tay, sau đó bà ta chỉ cần thuận miệng đề điểm vài câu, tất nhiên sẽ có thể khiến cho Thượng Quan Ngọc ngoan ngoãn bưng thịt rượu đi vào trong phòng Dương Khai. Hoa Vô Ảnh sử dụng Thất Tình Lục Dục Tửu này để khiến Khai Thiên cảnh muốn ngừng mà cũng ngừng không được, vì sao một tên Đế Tôn cảnh như Dương Khai lại có thể ngăn cản được dược hiệu của nó? Thượng Quan Lung nhíu chặt mày lại! Bà ta ẩn ẩn cảm thấy rằng, hoặc là do ý chí của bản thân Dương Khai vô cùng cường đại, hoặc là do ảnh hưởng của rượu này đối với nam nhân nhỏ hơn mong muốn của bà ta, dù sao thứ này cũng là bí dược do tên Hoa Vô Ảnh kia điều chế ra để nhằm vào nữ tử. Cục diện này không phải là thứ mà bà ta hi vọng nhìn thấy, bà ta còn trông cậy vào việc có thể bắt gian tại chỗ, tốt nhất là nhờ vào đó để khiến cho Dương Khai đi vào khuôn khổ, nhưng hiện tại kế hoạch lại có chỗ sơ suất, những việc sau đó cũng có hơi khó làm. Tâm tư nhanh chóng xoay chuyển, Thượng Quan Lung nhúc nhích môi đỏ, thở dài nhìn qua Dương Khai nói: "Dương tiểu ca, ngươi đang làm gì vậy? Dù ngươi thực tình ưa thích Ngọc nhi thì cũng không nên làm những việc bá đạo như vậy a? Việc này nếu như lan ra ngoài, vậy thì ngày sau Ngọc nhi nên sống thế nào đây?" Dương Khai áp chế dục niệm quay cuồng trong lòng, hơi thở dốc nhìn qua bà ta, cắn răng nói: "Lung phu nhân thật là bản lãnh, hảo tính toán, hảo ngoan tâm!" Nếu không phải trong lòng có hoài nghi, cộng thêm tiếng gầm thét kia của Đồng Ngọc Tuyền, hắn e rằng thật sự đã tin lời của Thượng Quan Lung. Thượng Quan Lung trầm mặt nói: "Dương tiểu ca có ý gì? Ta không hiểu cho lắm." Đồng Ngọc Tuyền quát khẽ nói: "Dương tiểu ca, kính xin thả Ngọc nhi ra!" Hắn quả thực lo lắng cho sự an nguy của nữ nhi. Tuy rằng Dương Khai cũng không thật sự làm gì Thượng Quan Ngọc, chỉ là tiện tay đánh nàng bất tỉnh, nhưng nữ nhi trên tay người ta, hắn tất nhiên là không quá yên tâm. Trong lúc bọn hắn nói chuyện, Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn đã xuất hiện ở hai bên trái phải của Dương Khai, bày ra tư thế phòng hộ để để phòng bất trắc. Dương Khai quay đầu nhìn về phía Đồng Ngọc Tuyền, nói: "Đồng hộ pháp cứ yên tâm, ta cũng không có ác ý đối với Ngọc cô nương, nàng ta cũng không bị thương, chỉ là ngất đi mà thôi." "Nếu thật như vậy thì xin ngươi tranh thủ thả con ta ra, chuyện hiện tại Phi Hoa phảng ta tuyệt không truy cứu!" Đồng Ngọc Tuyền cắn răng quát khẽ, hai mắt phun lửa. Mặc kệ truy cứu hay không truy cứu, nữ nhi trên người Dương Khai khẳng định là bị thiệt lớn, hắn cũng khó lòng sinh ra hảo cảm đối với Dương Khai. "Sự tình của Phi Hoa phảng còn chưa tới phiên ngươi làm chủ!" Thượng Quan Lung hừ lạnh một tiếng, hất lên ống tay áo, tiến lên phía trước mấy bước, hùng hổ dọa người nói: "Dương tiểu ca, nếu chuyện hôm nay lan ra ngoài, vậy thì cả ngươi và ta đều sẽ không quá tốt, ngươi cũng không hy vọng làm to chuyện này ra đúng không?" Dương Khai gật đầu nói: "Phu nhân nói có lý, không biết phu nhân có đề nghị gì?" Thượng Quan Lung khẽ cười nói: "Rất đơn giản, ngươi có ân cứu mạng đối với Ngọc nhi, Ngọc nhi xả thân báo đáp cu ̃ng không quá phận, trước đó nếu như không có việc này thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại mọi chuyện đã như thế này, vậy thì xin ngươi … cưới Ngọc nhi đi." Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn ban đầu tỏ vẻ cảnh giác nhìn qua bà ta, một thân lực lượng được âm thầm thôi động để tùy thời để phòng bất trắc, nhưng vào giờ phút này, bọn họ đều không khỏi trợn mắt há hốc mồm. Lời này. . . là có ý gì? Những tưởng rằng chuyện hôm nay sẽ không thể nào làm lành được, ai ngờ chuyện xấu còn có thể biến thành chuyện tốt, biểu lộ của Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn đều không khỏi trở nên cổ quái. Dương Khai cũng không dám tin tưởng vào lỗ tai mình, hắn chần chờ nói: "Lung phu nhân nói cái gì? Là ngươi nói sai hay là ta nghe lầm." Thượng Quan Lung mỉm cười nói: "Ta không nói sai, ngươi cũng không nghe lầm. Việc hôm nay dù sao cũng không quá vẻ vang, nếu để nó lan truyền ra ngoài thì sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của ngươi, Ngọc nhi sợ là cũng sẽ không còn mặt mũi nào để gặp người khác. Có điều nếu như ngươi cưới Ngọc nhi, cho nó một danh phận, vậy dĩ nhiên là không thành vấn đề." Dương Khai nhìn bà ta một cái, lại nhìn sang Đồng Ngọc Tuyền vừa bất đắc dĩ vừa vô cùng phẫn nộ đứng ở bên kia, trong lòng bừng tỉnh đại ngộ, có hơi minh bạch ý đồ của Thượng Quan Lung. Hắn khẽ mỉm cười, nói: "Nếu như ta không đoán sai, vậy thì lệnh ái và thiếu các chủ Ngụy Vô Song của Kình Thiên các đã có hôn ước với nhau đúng không?" Thượng Quan Lung thản nhiên nói: "Chỉ là ước định ngoài miệng, không nên coi là thật." "Dạng này a, ta hiểu được!" Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu. Thượng Quan Ngọc bị Mặc Ninh kia bắt đi trong hai năm dài đằng đẵng, cũng không ai biết nàng gặp phải việc gì trong hai năm này, nhất là đối với tên Ngụy Vô Song kia, e rằng hắn trong hai năm này, ngày ngày đều phải sinh hoạt trong sự dày vò. Bây giờ Thượng Quan Ngọc mặc dù đã thoát khốn, tính mạng không ngại, nhưng ai có thể cam đoan rằng thân thể của nàng vẫn còn trong trắng? Nếu Ngụy Vô Song là người bình thường thì cũng thôi đi, mấu chốt ở chỗ hắn là thiếu các chủ của Kình Thiên các! Thân phận của hắn hiển hách như thế, sao có thể để cho một nữ nhân có tỳ vết trở thành vợ của mình được. Cho dù hắn không để ý đến việc này, vậy thì trên dưới Kình Thiên các cũng sẽ không đồng ý. Chẳng trách trước đó người của Kình Thiên các lại tới lui vội vàng như thế! Dương Khai vốn còn có điểm không rõ, hiện tại sau khi hơi suy nghĩ một chút thì rốt cuộc đã nghĩ được thông suốt. Kình Thiên các vội vã rời đi như vậy, cũng không phải là bởi vì đường về xa xôi, mà có thể là đang biểu thị một loại thái độ. Dương Khai bỗng nhiên nhớ lại lúc tên Ngụy Vô Song kia đến đây nói lời cảm tạ, trong ánh mắt bất đắc dĩ của hắn xen lẫn một tia hận ý và sợ hãi cả kinh. Tên Ngụy Vô Song kia vô cùng có khả năng không hy vọng Thượng Quan Ngọc được cứu ra, hoặc có thể nói, hắn không hy vọng Thượng Quan Ngọc được cứu ra mà vẫn còn sống! Thượng Quan Lung tất nhiên cũng nhìn ra điểm này, bà ta biết rằng hạnh phúc của nữ nhi nhà mình không trông cậy được vào Ngụy Vô Song, nên lúc này mới có ý đồ với mình. Dù sao mình trước đó cũng đại diện cho Hư Không Địa, còn có dạng hộ vệ như Lô Tuyết và Quách Tử Ngôn ở bên cạnh, theo bà ta đánh giá, đem Thượng Quan Ngọc gả cho mình cũng không tính là khuất nhục. Chuyện hiện tại cũng đều là tính toán của bà ta. Trong lúc tâm tư của hắn đang biến hóa, giọng nói của Thượng Quan Lung lại vang lên bên tai hắn: "Dương tiểu ca, Ngọc nhi là do ngươi cứu ra, chuyện của nó ngươi hiểu rõ nhất. Lúc ngươi cứu nó ra, nó vẫn còn ở trong trạng thái tự phong, nói một cách khác, trong hai năm qua nó cũng không bị người ta đụng chạm, vẫn còn là thân thể trong trắng, chỉ có điều bây giờ mọi chuyện lại thành ra như vậy, sự trong trắng của nó xem như đã bị hủy, ngươi cũng nên phụ trách mới đúng." "Còn nữa, nha đầu nhà ta mặc dù hơi vụng về một chút, thế nhưng tính tình lại cực tốt, hơn nữa tư chất cũng không phải kém cỏi, ngày sau thành tựu Khai Thiên tứ phẩm không phải nói chơi, hẳn là sẽ không bôi nhọ thân phận của ngươi. Nếu như hai nhà chúng ta có thê ̉kết thân, vậy thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau trong Tam Thiên thế giới này, đây là chuyện đôi bên cùng có lợi. Trước đó ngươi cũng có nói, Hư Không Địa vừa mới thành lập, nhưng ở trong hoàn vũ mênh mông này, một thế lực thành lập quật khởi cũng không phải là chuyện dễ, trong khi đó, Phi Hoa phảng của ta sừng sững trong Phi Hoa vực mấy ngàn năm, dù sao cũng có chút căn cơ, có thể giúp đỡ ngươi về việc này, Dương tiểu ca ngươi cảm thấy thế nào?" Bà ta bày ra vẻ mặt ôn hoà, ân cần dụ dỗ, lời nói ý tứ cũng trật tự rõ ràng, giống như Dương Khai không cưới Thượng Quan Ngọc về thì sẽ ăn phải thua thiệt lớn vậy. Dương Khai không ngừng gật đầu nói: "Lung phu nhân nói có lý!" Lông mày đang nhíu chặt của Đồng Ngọc Tuyền có hơi giãn ra một chút, tuy hắn cũng không nguyện ý để thế cục phát triển thành dạng này, nhưng việc đã đến nước này, nếu Dương Khai thật sự đồng ý cưới nữ nhi của mình, vậy thì đây cũng là một biện pháp giải quyết tốt. Ngụy Vô Song không trông cậy được, so với Ngụy Vô Song, tên thanh niên trước mắt này cũng có vẻ nhìn thuận mắt hơn, về phần phẩm hạnh như thế nào thì còn thời gian để khảo chứng, có điều dù sao hắn cũng không sẽ không kém hơn Ngụy Vô Song. Vẻ tươi cười của Thượng Quan Lung càng ngày càng xán lạn: "Nếu như ngươi đã đồng ý, vậy thì chúng ta không ngại ngồi xuống cẩn thận thương lượng một chút." Dương Khai lắc đầu nói: “Việc này sợ là không được a." Khuôn mặt tươi cười của Thượng Quan Lung chợt cứng ngắc đi: "Đây là có ý gì?" Dương Khai nói: "Ta cảm thấy ngươi nói có đạo lý, nhưng không có nghĩa là ta muốn làm như vậy. Không dối gạt phu nhân, đừng thấy ta hiện tại lẻ loi một mình, cô đơn chiếc bóng, nhưng kỳ thật trong nhà của ta đã có bốn năm sáu bảy vị phu nhân. Trước đó trước khi bước ra khỏi cửa, vị phu nhân thực lực mạnh nhất đã bảo ta phải giữ sự trong sạch của mình khi ở bên ngoài, không nên trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi, nếu như nhặt được chút hoa hoa cỏ cỏ thì cũng đừng để nàng ta phát hiện, càng không thể mang về nhà, nếu không nàng ta sẽ chém những hoa hoa cỏ cỏ kia thành bảy tám chín mười đoạn. Cho nên cảm tạ sự hậu ái của phu nhân, có điều kính xin phu nhân tha thứ cho kẻ bất tài này." Thượng Quan Lung hơi híp mắt lại, nói: "Không sao, đến lúc đó bản cung sẽ tự mình giải thích với các nàng, tin tưởng rằng các nàng sẽ cho bản cung một chút mặt mũi." Bà ta cũng không cảm thấy bất ngờ về việc Dương Khai có nhiều thê thiếp như vậy, dù sao Dương Khai cũng không phải là người bình thường, thê thiếp thành đàn thì có gì kỳ quái. Chỉ cần Thượng Quan Ngọc có thể gả đi, đến lúc đó có bà ta làm chỗ dựa, thu thập những thê thiếp kia còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao. Dương Khai vẫn lắc đầu: "Ta và lệnh ái mới quen biết nhau bao lâu? Không có chút tình cảm nào làm cơ sở thì sao có thể nói đến chuyện cưới gả được?" "Loại sự tình như tình cảm có thể từ từ bồi đắp, chỉ cần các ngươi thành thân, ngày sau còn sợ không có thời gian sao?" "Lung phu nhân vì sao phải làm khó ta?" Dương Khai trầm giọng hỏi. Thượng Quan Lung hơi giận nói: "Bản cung gả nữ, sao lại là làm khó ngươi? Tiểu bối chớ có không biết điều!" Dương Khai trùng điệp thở dài một tiếng: "Xem ra phu nhân vẫn cứ khăng khăng như vậy." Thượng Quan Lung nói: "Việc đã đến nước này thì chỉ có biện pháp giải quyết như vậy, nếu không đợi Ngọc nhi tỉnh lại, ta sẽ không có cách nào bàn giao với nó."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.