Chương trước
Chương sau
Dương Khai trầm tư thật lâu, lúc này mới nói: "Muốn đi cũng được, mang vật này theo." Đưa cho Lô Tuyết hai viên Không Linh Châu, nói cjo nàng cách dùng, Lô Tuyết gật đầu tiếp nhận. Có Không Linh Châu nơi tay, dù Lô Tuyết gặp được nguy hiểm cũng có cơ hội bỏ chạy. Cất kỹ Không Linh Châu, Lô Tuyết chủ động từ trong Vô Ảnh Sa thoát ly. Mặc dù khoảng cách song phương là ngàn dặm, nhưng đối với một vị trung phẩm Khai Thiên, điểm ấy khoảng cách không đáng kể chút nào, nên khi Lô Tuyết vừa hiển lộ, trên lâu thuyền lập tức có một đạo thần niệm cường hoành quét ngang tới. Lô Tuyết chủ động phóng ra thiên địa vĩ lực, cố ý hiển lộ rõ ràng thực lực của mình, hấp dẫn chủ nhân lâu thuyền kia chú ý. Mà nhân cơ hội này, Dương Khai cắn răng, cùng Quách Tử Ngôn âm thầm tiến tới Ma Vực. Trước sau thời gian một nén nhang, hai người đã đến chỗ giới bích Ma Vực, quay đầu nhìn lại, thấy Lô Tuyết thản nhiên leo lên lâu thuyền. Lô Tuyết tuy là ngũ phẩm Khai Thiên, nhưng không biết địch nhân sâu cạn, tùy tiện tiến vào địa bàn người khác như vậy cu ̃ng bốc lên nguy hiểm to lớn, vạn nhất người kia muốn gây bất lợi cho nàng, tình cảnh của nàng nhất định đáng lo. Cũng biết Lô Tuyết làm vậy là tạo cho mình cơ hội ẩn nặc hành tung, Dương Khai không do dự nữa, lập tức đâm vào trong Ma Vực. Từ bên ngoài nhìn vào, toàn bộ Ma Vực là một quái ngư to lớn, nhưng không gian bên trong lại cực kỳ rộng lớn, vừa tiến vào bên trong, Dương Khai lập tức cảm thấy thiên địa vĩ lực kịch liệt chấn động, toàn bộ Ma Vực dường như cũng đang lắc lư không ngớt. Cùng lúc đó, một khí tức chặt chẽ tương liên với hắn cũng xuất hiện. Đó là khí tức pháp thân. Phát giác được bản thể tiến vào, pháp thân lập tức truyền tin tức tới. Dương Khai rất nhanh hiểu rõ đây hết thảy đến cùng là chuyện gì xảy ra. Từ năm đó hắn lưu lại tân sinh Ma Vực, pháp thân nhập chủ trong đó, lại có Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên phụ tá, toàn bộ Ma Vực cũng biến chuyển từng ngày, bồng bột phát triển. Lúc đầu hết thảy đều hân hân thượng vinh, nhưng nửa năm trước, bỗng nhiên có khách không mời mà đến bên ngoài Ma Vực, khách không mời mà đến kia chính là lâu thuyền Dương Khai nhìn thấy. Qua một đoạn thời gian thăm dò điều tra, lâu thuyền kia triển khai công kích Ma Vực, pháp thân đương nhiên sẽ không ngồi chờ chết, liên hợp Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên phản kháng, đồng thời thôi động Cổn Cổn chạy trốn. Vừa đánh vừa trốn, thời gian mấy tháng thoáng một cái đã qua. Pháp thân, Trường Thiên cùng Bắc Ly Mạch thực lực chân chính thua xa Khai Thiên cảnh, nhưng thân ở trong Ma Vực, có được ưu thế địa lợi, có thể điều động thiên địa vĩ lực Ma Vực, có thể phát huy ra thực lực hạ phẩm Khai Thiên. Chính là ỷ vào Ma Vực, bọn người pháp thân mới có thể cùng địch quần nhau thời gian dài như vậy, nhưng địch nhân cũng cực kỳ khó chơi, nhân số ại không ít, mặc dù bọn hắn đả thương không ít người, nhưng một tên đều không thể đánh giết, ngược lại là địch nhân lấy chiến thuật xa luân dùng đúng chỗ, có người thụ thương lập tức rút đi, tự có đồng bạn đến tiếp chiến. Trước đó Dương Khai thấy có hạ phẩm Khai Thiên đẫm máu chạy ra, chính là như vậy. Đám người Pháp thân thực lực quá thấp, Khai Thiên cảnh muốn chạy trốn, bọn hắn cũng không có biện pháp lưu lại. Trong Ma Vực có ba vị Ma Thánh, cho nên địch nhân từ đầu tới cuối duy trì năm hạ phẩm Khai Thiên, cục diện áp chế. Cho đến hôm nay, pháp thân còn có thể tái chiến, dù sao hắn là Thạch Khôi thân, không biết mỏi mệt, nhưng Trường Thiên cùng Bắc Ly Mạch đều tiêu hao rất lớn, đã là nỏ mạnh hết đà, nếu Dương Khai còn không đến, nhiều nhất một tháng, Ma Vực sẽ bị công hãm, đến lúc đó chính là thịt cá trên thớt gỗ, mặc người chém giết. Tiếp nhận những tin tức này chỉ là trong nháy mắt, thấy rõ thế cục Ma Vực hôm nay, Dương Khai nhếch miệng nhe răng cười. Thu Vô Ảnh Sa, cùng Quách Tử Ngôn hiện thân, đồng thời vung tay lên, một bóng người xuất hiện trước mắt. Chính là Ngọc Như Mộng. Như Mộng vừa xuất hiện còn mơ hồ, không biết Dương Khai sao lại nhanh như vậy đã thả nàng, nhưng rất nhanh phát giác được nơi này là Ma Vực. Dường như đã nhận ra không ổn, Như Mộng nhíu chặt mày. Dương Khai nói một cách đơn giản một lần thế cục hiện tại, nàng nghe xong hai mắt hàm sát, sát niệm mạnh mẽ nổi lên. Dương Khai trấn an nàng, lại cùng pháp thân lặng lẽ giao lưu một hồi, cáo tri kế hoạch cho Như Mộng cùng Quách Tử Ngôn, hai người đều nghiêm mặt gật đầu. Sau một khắc, một cỗ lực lượng vô hình bao khỏa ba người, dưới Không Gian Pháp Tắc, ba người đột nhiên biến mất. Cùng lúc đó, tại phía xa bên ngoài mấy trăm ngàn dặm trên chiến trường, pháp thân, Bắc Ly Mạch cùng Trường Thiên ba người bị năm hạ phẩm Khai Thiên chia cắt ra, quyết tử đấu tranh. Pháp thân bây giờ là chủ nhân Ma Vực, tu luyện Phệ Thiên Chiến Pháp, lại không phải huyết nhục thân, không biết đau đớn rã rời, nên thực lực mạnh nhất trong ba người, giờ đang có hai hạ phẩm Khai Thiên tả hữu giáp công hắn, pháp thân rống giận gào the ́t, liên tiếp thôi động thiên địa vĩ lực, đánh khó phân thắng bại, mỗi lần đều là kiểu đánh lấy mạng đổi mạng, để hai đối thủ ha ̃i hùng khiếp vía. Một bên khác, Bắc Ly Mạch bị một nữ tử khác dây dưa, căn bản không có cách thoát thân, nữ tử kia cũng tương tự có tu vi hạ phẩm Khai Thiên, dù cho là đơn đả độc đấu cũng chiếm hết ưu thế, dù sao Bắc Ly Mạch đã liên tục tranh đấu hơn mấy tháng, đã nhanh đến mức đèn cạn dầu, giờ sắc mặt tái nhợt, toàn thân trên dưới vết máu loang lổ, tóc tai bù xù. Nhưng đối thủ của nàng lại chỉ là dây dưa nàng, như thể mèo đùa chuột, tiêu hao lực lượng của nàng. So với Bắc Ly Mạch hữu kinh vô hiểm, thế cục bên Trường Thiên càng hung hiểm vạn phần, giống như pháp thân, đối thủ của hắn có hai hạ phẩm Khai Thiên, hai hạ phẩm Khai Thiên này không xuất thủ thì thôi, vừa ra tay chính là sát chiêu trí mạng! Trường Thiên đã hiện ra nguyên hình, Ma Long to lớn giương nanh múa vuốt, tung bay không chừng, mắt rồng hiện đầy tơ máu, vuốt rồng sắc bén đã bị bẻ gãy, vảy rồng cũng không biết bị đánh bay bao nhiêu phiến, long huyết đen kịt không ngừng nhỏ xuống, nặng tựa vạn cân, mặt đất bị đổ ra bao nhiêu hố sâu to lớn. Ba vị Ma Thánh bị chia cắt, ý đồ địch nhân rất rõ ràng, đơn giản chính là phân diệt từng chi! Trước hết giết Trường Thiên, chém Trường Thiên xong, hai người có thể tùy ý trợ giúp một chỗ chiến trường khác, đến lúc đó vô luận là pháp thân hay Bắc Ly Mạch đều khó ngăn cản. Trường Thiên cũng biết mình là mấu chốt trận này, nên cũng liều mạng, điên cuồng thiêu đốt tinh huyết. Thiên địa thất sắc, thiên địa vĩ lực va chạm không ngớt, chiến trường hiện đầy vết nứt hư không, lấy chiến trường làm trung tâm, mấy chục vạn dặm thiên địa pháp tắc phá toái tàn lụi. Nhưng tuy là dốc hết toàn lực, cũng vẫn không nhìn thấy hy vọng chiến thắng, mí mắt Trường Thiên càng ngày càng nặng, lực lượng gần như đều nhanh sắp khô cạn. Hắn vốn là thọ nguyên không nhiều, năm đó khi Ma Vực còn chưa bị thôn phệ, Dương Khai lưu lạc Bách Linh đại lục, được hắn nhìn trúng, muốn bồi dưỡng Dương Khai thành người nối nghiệp của hắn. Nếu không phải thọ nguyên sắp hết, Trường Thiên sao lại có ý nghĩ này? Hắn có thể kiên trì đến hiện tại hoàn toàn là đang thiêu đốt sinh mệnh lực của mình, sau trận chiến này, vô luận thắng bại, hắn đều không sống nổi bao lâu. Chợt phòng ngự xuất hiện sơ hở, hai hạ phẩm Khai Thiên hắn đấu nhãn lực độc ác không gì sánh được, đương nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt bực này, một người trong đó quét trường kiếm một vòng, Nhân Kiếm Hợp Nhất, hóa thành một đạo lưu quang, chém thẳng tới ngực Trường Thiên. Kiếm quang lóe lên, vảy rồng tung bay, long huyết vẩy ra, trường kiếm xuyên ngực! Trường Thiên trợn tròn mắt, điên cuồng nhúc nhích ngực, cuối cùng ngăn lại trước khi trường kiếm kia xuyên qua trái tim. Đau đớn để hắn rống giận gào thét, vuốt rồng nâng lên, muốn chộp tới chỗ ngực. Ngay vào lúc này, tên hạ phẩm Khai Thiên còn lại quát một tiếng, trên tay một cây trường kích vũ động, giơ lên cao cao, giữ lấy long trảo. Hình ảnh dừng lại trong nháy mắt này, hai người một rồng liều chết đấu sức, Trường Thiên long ngâm không ngừng, cuồng hống thôi động thiên địa vĩ lực Ma Vực. Hai vị kia hạ phẩm Khai Thiên cũng biết đến thời khắc khẩn yếu quan đầu, không giữ lại chút nào liều mạng thôi động lực lượng. Vuốt rồng không thể động đậy, nhưng trường kiếm bị khóa trong huyết nhục lại từng tấc từng tâ ́c đâm tới nơi trái tim, trường kiếm kia tiê ́n mỗi một tấc đều phát ra tiếng vang kẽo kẹt kẽo kẹt chói tai. Chợt, Trường Thiên trợn tròn mắt, kinh ngạc nhìn về phía sau lưng địch nhân, dường như nhìn thấy cảnh tượng cực kỳ khó tin, con ngươi vốn đã tuyệt vọng tách ra hào quang kinh người. Cùng lúc đó, hai vị kia lại rùng mình, một cỗ ý lạnh từ bàn chân xông thẳng đỉnh đầu. Người cầm trường kiếm vội vàng quay đầu, thấy một thân ảnh khôi ngô chẳng biết lúc nào xuất hiện ở phía sau mình, cầm trong tay một thanh huyên hoa đại phủ, nhe răng cười, một búa bổ xuống đầu mình. Người này quá sợ hãi! Một búa này uy thế tuyệt mãnh, từ khí tức kia suy đoán, tập kích mình là một tam phẩm Khai Thiên! Bản thân hắn cũng tam phẩm thôi. Tên này từ đâu xuất hiện? Khí tức tử vong ập đến, nguy cơ sinh tử trước mắt, hắn vội vàng rút kiếm, nhưng kiếm kia lại bị Trường Thiên giữ lại, trong thời gian ngắn không thể rút về. Rơi vào đường cùng chỉ có thể bỏ kiếm, hai tay cấp tốc kết ấn, đưa tay giơ cao, hư ảnh Càn Khôn thế giới lóe lên, thiên địa vĩ lực tràn ngập. Oanh một tiếng vang thật lớn, đại phủ đánh xuống, người kia sắc mặt trắng nhợt, há miệng phun máu, chỉ cảm thấy đạo ấn cùng Tiểu Càn Khôn đang chấn động không ngớt, chỗ ngực khí huyết quay cuồng. Lực lượng khổng lồ tiếp tục từ tiền phương đánh tới, hắn không tự chủ được bị đánh lui ra sau, hung hăng chạm vào thân Trường Thiên, lại bắn ra, cả người như lá rụng trong mưa bão cuồng phong, theo gió tàn lụi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.