Chương trước
Chương sau
Từng cự vật toàn thân mọc đầy con mắt kia vô cùng to lớn, nhưng Dương Khai còn cao hơn chúng rất nhiều. Trong lỗ mũi phun ra hai đạo long tức, in đầy dấu dấu vết trong hư không, Dương Khai nhìn chăm chú từng cự vật cấp tốc tiếp cận tới kia, chỉ cảm thấy thể nội có vô tận lực lượng đang cuồn cuộn. Ngửa mặt lên trời gào thét, từ trong miệng phát ra thuần khiết long ngâm, rung chuyển Cửu Tiêu. Đưa tay ra trong hư không, Thương Long Thương xuất hiện.. Thương nơi tay, huyết dịch chảy càng thêm hung mãnh, cảm giác kỳ dị tự tâm dâng lên đầu, trên tay nắm như thể không phải một cây Thần Thương, mà là một đồng bạn, một đồng bạn có thể cùng mình đồng cam cộng khổ, vào sinh ra tử. Ông. . . Thương Long Thương run run, hư ảnh Thương Long to lớn từ trên thân thương nổi lên, tràn ngập ra vô tận long uy, một đôi mắt rồng nhìn Dương Khai, có phần vui mừng, thoải mái cùng tán đồng. Hư ảnh dung nhập thân thương. Một cự vật đã nhào đến cách trăm trượng Dương Khai. Dương Khai run thương đâm thẳng, long thân khổng lồ lao tới, đón những cự vật kia. Khổ tu mấy năm, dung hợp Thương Đạo ngàn gia, Đại Tự Tại Thương rốt cục có thể rực rỡ hào quang, trước khi đại chiến với Đường Lang Đầu, Dương Khai vận dụng Thương Long Thương chỉ là dựa vào bản năng, thôi phát uy năng Thương Long Thương, nhưng hôm nay hắn sớm đã không phải như trước kia, trường thương nơi tay, điều khiển như cánh tay, đóa đóa thương hoa nở rộ, trận trận thương ảnh tràn ngập. Không câu nệ tại đi, không câu nệ tại cùng nhau, thương đến tự tại, tâm đến tự tại, là vì Đại Tự Tại Thương!(chả hiểu gì nên để lại) Thoáng qua cự vật phía trước nhất, cự vật kia đột nhiên cứng ngắc, trong nháy mắt trúng mấy chục thương, lát sau ầm ầm giải thể, vỡ ra. Ngay sau đó là cái thứ hai, thứ ba. . . Những nơi Dương Khai đi qua, một hồi gió tanh mưa máu, từng cự vật toàn thân mọc đầy con mắt kia đều vang lên bạo liệt không dứt. Oanh. . . Vuốt rồng chế trụ cự vật cuối cùng, hung hăng nhấn nó xuống mặt đất, mặt đất lập tức xuất hiện một hố sâu khổng lồ. Vuốt rồng nắm chặt, phốc một tiếng, đầu cự vật sụp đổ. Trên dưới một trăm cự vật không lâu sau cũng đều bị hắn đồ sát sạch, Dương Khai chậm rãi ngồi thẳng lên, trường thương cắm thẳng trên mặt đất, lẳng lặng trải nghiệm thời khắc cường hoành của bản thân. Cảm giác tuyệt vời đầy trong mỗi một tấc máu thịt, lực lượng này tăng vọt để hắn thật sự mê luyến. Bồ Bách Hùng run rẩy nói: "Lão gia, bọn chúng không chết!" "Ừm?" Dương Khai quay đầu, hai mắt rồng trợn tròn. Sau lưng, hơn mười dặm trên chiến trường, cự vật vốn đã nát bấy kia giờ đang nhúc nhích, như thủy ngân chậm chậm dung hợp, có dấu hiệu muốn phục sinh. Dương Khai trợn lồi mắt ra, thứ này khó giết như vậy? Ngay cả Thương Long Thương đều không làm gì được bọn chúng, muốn triệt để đánh giết bọn chúng, chỉ sợ chỉ có thể dùng Kim Ô Chân Hỏa đốt chúng nó thành tro. Thế nhưng nhiều cự vật như vậy, vận dụng Kim Ô Chân Hỏa thiêu đốt cũng là chuyện tốn công mà không có kết quả. Dương Khai đau đầu không thôi, thu Long Hóa, bắt lấy Bồ Bách Hùng ném hắn vào Tiểu Huyền Giới, người lắc lư, trong nháy mắt biến mất. Trong Thái Khư cảnh này, hắn cũng không dám tùy ý thi triển thuấn di, tình huống nơi này cổ quái, giữa thiên địa có nhiều cấm chế, một khi thi triển thuấn di, nói không chừng sẽ lọt vào trong nguy hiểm không biết nào đó. Nếu là nguy hiểm bình thường thì cũng thôi, vạn nhất lọt vào trong đại trận tự nhiên, chỉ sợ phải vĩnh viễn bị vây bên trong. Chính là bởi vì điểm này, trước đó khi bị những cự vật kia truy kích, hắn mới không thuấn di bỏ chạy. Nhưng hôm nay không muốn cũng không được, những cự vật kia sinh mệnh lực ương ngạnh, chờ bọn chúng khôi phục lại khẳng định lại là một trận truy sát, liên miên không dứt. Ngay sau khi Dương Khai, một lát sau, những cự vật kia một lần nữa dung hợp, toàn thân trên dưới nửa điểm vết thương cũng không có, không có mục tiêu, chúng đứng tại chỗ gào thét không thôi, lại thêm một lát, bọn chúng mới phủ phục hoàn toàn, hóa thành một đầm lầy. Cùng lúc đó, Dương Khai tái xanh mặt đứng trong một mảnh sương mù, thần niệm cảnh giác bốn phía. Trong lòng chửi mắng không thôi, đã sớm biết tại địa phương quỷ quái này vận dụng thuấn di tuyệt đối không có chuyện gì tốt, quả nhiên một câu thành sấm. Mê vụ này cho người ta một loại cảm giác cực kỳ cổ quái, Dương Khai vận dụng hết thị lực, lại cũng không nhìn thấy khoảng cách quá xa. Không chỉ như thế, thần niệm của hắn lại cũng bị áp chế trong vòng ba trượng bên người. Không khỏi rùng mình, thần niệm của hắn cường đại nhường nào, nhưng vẫn bị mê vụ này áp chế không chịu được như thế, có thể thấy được nơi đây quá cổ quái. Nơi thị phi, không nên ở lâu, đang chuẩn bị thôi động thuấn di rời đi, chợt nghe được tiếng bước chân nhỏ vụn hướng tới bên này. Dương Khai quay đầu nhìn lại, quát: "Người nào?" Tiếng bước chân ngừng lại, ngay sau đó là một tiếng yếu ớt: "Dương sư huynh?" Dương Khai nghe vậy giật mình, chợt kịp phản ứng: "Cố sư muội?" Thanh âm này rõ ràng là Lang Gia phúc địa Cố Phán, đại hỉ đi tới nghênh đón, quả nhiên rất nhanh gặp một thân ảnh thanh tú động lòng người đứng đó. Cả hai nhìn thấy nhau, đều mừng rỡ. "Cố sư muội ngươi sao lại ở nơi này?" "Ta tới tìm ngươi a!" Cố Phán nhìn hắn. Dương Khai không hiểu: "Tìm ta? Làm sao ngươi biết ta ở đây?" Không khỏi nổi lên suy nghĩ cổ quái, hắn là bởi vì thuấn di mà đi nhầm tới chỗ này, Cố Phán sao lại cố ý tới đây tìm mình? Cố Phán cười không đáp. Dương Khai khẽ nhíu mày, mơ hồ cảm thấy không đúng, nhưng đến cùng không đúng chỗ nào lại không nói ra được, lại hỏi: "Sư muội ở đây bao lâu rồi? Có biết làm sao để rời đi hong?" Cố Phán nói: "Ta cũng mới đến, không biết làm sao rời đi." Dương Khai gật đầu: "Nếu thế, vậy chúng ta cùng đi, sư muội đừng rời ta quá xa." "Nha." Cố Phán khéo léo gật đầu. Hai người sánh vai lên đường, hành tẩu trong mê vụ, tìm kiếm đường ra. Đi được một lúc, Dương Khai hỏi: "Sư muội, ngươi có biết Lang Gia phúc địa các ngươi có một nữ tử tên Trương Nhược Tích? Mấy năm gần đây mới tới." Cố Phán lắc lắc đầu nói: "Chưa nghe nói qua." Dương Khai nghe vậy thần sắc ảm đạm, Trương Nhược Tích tuyệt đối sẽ đi Lang Gia phúc địa, tiên tổ nàng xuất thân nơi đó, nàng đi Lang Gia phúc địa cũng coi là nhận tổ quy tông, chỉ là cũng không biết đã chạy tới hay chưa, hay Cố Phán thật sự chưa từng nghe nói. Bên người lại truyền tới tiếng huyên náo, Cố Phán vùi đầu bận rộn. Dương Khai bật cười: "Sư muội lại đang ăn cá khô nhỏ?" Quay đầu nhìn lại, dáng tươi cười lập tức cứng trên mặt, Dương Khai quát một tiếng: "Yêu nghiệt phương nào!" Đầu Cố Phán đã biến thành đầu cá, mặc dù còn có thân người, nhưng nhìn lại quái dị tới cực điểm. Đầu cá kia quay đầu nhìn hắn: "Tiên sinh, ta là Nhược Tích a!" Vừa nói, đầu cá kia thế mà biến thành bộ dáng Trương Nhược Tích, yên lặng nhìn hắn, xa ca ́ch tư ̀lâu được trùng phùng, vô tận vui vẻ. "Nhược Tích?" Dương Khai thất thần, bên người không phải Cố Phán a? Sao bỗng nhiên biến thành Trương Nhược Tích rồi? "Phu quân, ngươi lại ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt?" Trương Nhược Tích mở miệng, thanh âm trùng điệp, giống như mấy người cùng nói chuyện, bộ dáng kia cũng không ngừng địa biến hóa, một hồi hóa thành Phiến Khinh La, một hồi hóa thành Hạ Ngưng Thường, lại hóa thành Tô Nhan, Tuyết Nguyệt thậm chí Ngọc Như Mộng. . . Dương Khai giận dữ: "Huyễn thuật?" Lập tức quát: "Diệt Thế Ma Nhãn, xuyên thấu hư vô!" Mắt trái lập tức hóa thành màu vàng, thần quang nội liễm. Biến hóa trước mắt lập tức biến mất, thay vào đó là một nhánh cây rách rưới, càng làm cho Dương Khai kinh dị chính là mình cũng không biết mình cầm tới nhánh cây này khi nào. Nói một cách khác, hắn một mực đi theo một nhánh cây, còn nói chuyện với nó, mà nói chuyện còn rất say sưa ngon lành. Huyễn thuật thật lợi hại! Ngay cả hắn cũng bất giác trúng chiêu. Thần niệm quét qua, nhánh cây là vật cực kỳ bình thường, hừ lạnh một tiếng, vứt đi, quay đầu nhìn bốn phía. Huyễn thuật này cũng không biết do người thôi động hay là tự nhiên, nếu là người, nơi đây nhất định có đại năng, nếu là tự nhiên, vậy thì phiền toái, trong huyễn trận này, mình thuấn di chưa hẳn có thể tạo được tác dụng. Thử thôi động Không Gian Pháp Tắc. Đến khi xuất hiện lại, Dương Khai sắc mặt âm trầm. Hắn vẫn còn ở trong một mảnh sương mù, nói một cách khác, hắn vô cùng có khả năng rơi vào trong một đại trận huyễn thuật tự nhiên, trừ phi phá trận, nếu không đừng nghĩ rời đi. Dò xét bốn phía, nhìn không ra mảy may mánh khóe nào, chính là danh xưng nhìn xuyên hư vô, giờ Diệt Thế Ma Nhãn cũng bất lực. Thần niệm khẽ động, gọi Bồ Bách Hùng từ trong Tiểu Huyền Giới ra, hỏi: "Bồ đào, nhận ra nơi này không?" Bồ Bách Hùng vẻ mặt kinh ngạc không hiểu, lúc trước hắn bị Dương Khai ném vào Tiểu Huyền Giới, bây giờ lại bị thả ra, tràng cảnh biến hóa quá nhanh, hắn mộng nhiên, nhìn bốn phía, mở miệng cười nói: "Lão gia đây là lạc đường a." Dương Khai mặt đen lại nói: "Mê vụ này sinh ra ảo ảnh, quả thực lợi hại. Lão gia ta không cẩn thận chạy vào đây" Bồ Bách Hùng đứng trên vai Dương Khai, dương dương đắc ý nói: "Lão gia có chỗ không biết, đây cũng không phải mê vụ bình thường, đây là thủ đoạn cây nấm kia làm ra, trừ những thánh dược đồng căn nhi sinh như chúng ta, người bình thường rất khó đỡ nổi." "Cây nấm?" Dương Khai yên lặng. "Ừm, nơi này là địa bàn Tiểu Ma Cô kia." Dương Khai trong lòng khẽ động: "Tiểu Ma Cô trong miệng ngươi, chẳng lẽ cũng là một gốc thánh dược?" Bồ Bách Hùng nói: "Đúng vậy!"

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.