Chương trước
Chương sau
Nói cách khác, Lục đương gia này hoàn toàn là Dương Khai tự thiếp vàng lên mặt mình, căn bản không được Xích Tinh tán đồng. Tin tức này ban sơ chỉ lan truyền trong một số ít người, nhưng rất nhanh toàn bộ mọi người Tinh Thị đều biết, trước sau cũng chỉ nửa canh giờ mà thôi, nếu nói không ai ở phía sau trợ giúp thì chẳng ai tin được. Nhất thời, không ít người nhìn về phía phủ đệ Dương Khai, ánh mắt tràn đầy thương hại, trong lòng biết vị Lục đương gia này bị Xích Tinh từ bỏ. Không có nhiều người tin lời đồn đại này, nếu sự thật là như vậy, vì sao trước đó Xích Tinh không phủ nhận, lại phải đợi đến khi đại quân Kiếm Các cùng Lôi Quang áp cảnh mới thả ra loại lời này, rõ ràng là không muốn bị Dương Khai liên luỵ. Cái này cũng không có gì đáng trách, tráng sĩ chặt tay, bỏ xe giữ tướng chính là cử chỉ sáng suốt, huống chi, Dương Khai làm Lục đương gia mới mấy ngày? Trong Xích Tinh ngay cả một chút căn cơ đều không có, ai lại sẽ ở lúc này đi bảo vệ lợi ích cùng an toàn cho hắn. Mặc dù minh bạch, nhưng lúc này lại không ai đi làm người không liên quan mà bênh vực kẻ yếu, ngược lại đối với Dương Khai còn oán trách không thôi, nếu không có hắn ở bên ngoài chọc chuyện, Kiếm Các cùng Lôi Quang sao lại động can qua lớn như vậy, liên lụy những người ngoài như bọn hắn cũng hoảng loạn, không biết Kiếm Các cùng Lôi Quang liệu có cưỡng ép tiến đánh hay không, đến lúc đó mình lại sẽ là kết cục gì. Trong lòng oán trách chỉ là trạng thái bình thường, thậm chí đã có người tụ tập trước phủ đệ Dương Khai, kêu la để Dương Khai cút khỏi Tinh Thị, Xích Tinh không chào đón hắn vân vân mây mây. Ban sơ nhân số còn không nhiều, chỉ có mấy người mà thôi, nhưng theo thời gian trôi qua, trước phủ đệ Dương Khai đã tụ tập càng ngày càng nhiều người, rất nhanh, đã có hàng trăm hàng ngàn người hội tụ nơi đây, mà lại theo thời gian trôi qua, còn có càng nhiều người chạy đến. Tất cả đều trợn mắt, ác ngôn ác ngữ, mục đích đơn giản là để Dương Khai mau chóng rời khỏi nơi đây, cùng Kiếm Các cùng Lôi Quang có ân oán gì đi ra bên ngoài tự giải quyết với nhau, chớ có liên lụy bọn hắn những người vô tội này. Tiếng gầm như nước thủy triều, một đợt cao hơn một đợt! Trong phủ đệ, hai đệ tử Đại Nguyệt châu cùng Trần Nguyệt đều trắng bệch mặt, người run rẩy, bây giờ trận thế này, trô ́n ở nơi đây còn có một chút hi vọng sống, nếu rời đi nào có đường sống? Nguyệt Hà cũng khẽ run, là bị tức. Nàng không nghĩ tới Xích Tinh lại hèn hạ vô sỉ như vậy, vì bức Dương Khai rời khỏi Tinh Thị, lại xuất ra chiêu hạ lưu như thế. Nàng tự nhiên co ́thể phát giác được trong đám người có không ít đệ tử Xích Tinh, những người này khẳng định là được đám người Trần Thiên Phì sai khiến, nếu không sao lại dám làm việc này. Bên ngoài Tinh Thị, Chung Phiền cùng bốn vị Khai Thiên cảnh đều tập trung vào trước phủ đệ Dương Khai. Long Thái xùy tiếng nói: "Đây chính là cách của Xích Tinh? Muốn dùng những người này bức họ Dương kia ra? Trần Thiên Phì càng sống càng thụt lùi a." Chu Lập trầm ngâm nói: "Chưa hẳn không có hiệu quả, dù sao nhiều người tức giận khó phạm." Lạc Thanh Vân cắn răng nói: "Chuyện phạm nhiều người tức giận tên hỗn đản kia cũng không phải chưa từng làm!" Ngẫm lậi lúc trước trên Nguyên Từ Sơn, chuyện Dương Khai làm hắn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, mặc dù hắn là một trong những thủ lĩnh Kiếm Các, cũng không dám coi trời bằng vung đi làm việc phạm vào lợi ích của tất cả mọi người kia, nhưng Dương Khai dám làm! Làm thì cũng thôi đi, sau đó thế mà còn sống rất tốt. Cho nên hắn cũng không cảm thấy thủ đoạn này sẽ có tác dụng gì, tên kia điên cuồng cỡ nào hắn đã lãnh giáo qua. "Chờ chút đi, Trần Thiên Phì đã cam đoan với bản tọa, vậy phải xem thủ đoạn của hắn như thế nào, nếu thực sự không được, chúng ta lại ra tay không muộn, dù sao người trong này cũng chạy không thoát." Chung Phiền thản nhiên nói. Lạc Thanh Vân thấp giọng nhe răng cười: "Cũng tốt, từ từ thưởng thức hắn tuyệt vọng cũng không tệ." Trần Thiên Phì bọn người ẩn tàng trong hư không, cu ̃ng đang chăm chú động tĩnh bên Dương Khai, từng đạo chỉ lệnh lặng yên không một tiếng động truyền xuống, đám người tụ tập trước phủ đệ Dương Khai càng ngày càng kích động. "Dương Khai cút khỏi Tinh Thị, nơi này không chào đón ngươi!" "Dương Khai ngươi chết rồi sao, tự mình gây sự tự mình giải quyết đi, trốn ở chỗ này tính là nam nhân gì?" "Đúng vậy đúng vậy, nếu ngươi lợi hại như vậy, cần gì phải e ngại Kiếm Các cùng Lôi Quang, ra ngoài cùng bọn hắn quyết nhất tử chiến là được." "Chớ có liên luỵ chúng ta những người vô tội đáng thương này." . . . Tiếng người như nước thủy triều, kêu la không ngớt, trong phủ đệ, Nguyệt Hà sắc mặt cực kỳ khó coi, tuy biết rất nhiều người là bị Xích Tinh lợi dụng, nhưng nhân tính mỏng mát có thể thấy được, quả thực để cho người ta nổi nóng. "Dương Khai ngươi con rùa đen rút đầu này, có gan gây chuyện, không có can đảm gánh chịu sao?" "Hắn không ra làm sao bây giờ? Kiếm Các cùng Lôi Quang sợ là đợi không được bao lâu, nếu để cho bọn hắn tức giận, ngay lập tức sẽ tiến đánh Tinh Thị, đến lúc đó tai bay vạ gió, chúng ta coi như thảm rô ̀i." "Hắn không ra chúng ta đánh vào đi, bắt hắn ra!" "Nói không sai, mọi người cùng nhau động thủ!" Lời này vừa nói xong, một đạo kiếm quang đã ầm vang chém xuống phủ đệ Dương Khai, theo sát phía sau, vô số công kích ập tới. Tuy phủ đệ có đại trận bao trùm, nhưng dù sao không phải trận pháp qua cao minh, sao có thể chống đỡ được nhiều người như vậy xuất thủ tấn công mạnh, chỉ vẻn vẹn ba hơi, đại trận phá toái ra. "Đại trận đã phá, mọi người theo ta xông vào, bắt Dương Khai ra!" Có người hô to, làm người thứ nhất xông vào. Mấy trăm người theo sát phía sau. Nguyệt Hà giật mình, vừa rồi nàng còn đang do dự muốn đi gọi Dương Khai hay không, bảo hắn biết chuyện bên ngoài, còn chưa có quyết định, đại trận tòa phủ đệ này đã bị phá vỡ. Giương mắt nhìn lên, một đám hung thần ác sát cầm trong tay bí bảo trùng sát tiến đến, từng tên đều thần sắc bất thiện. "Nữ tử này đi cùng Dương Khai, bắt nàng lại trước, không sợ Dương Khai không hiện thân!" Người dẫn đầu thấy Nguyệt Hà, chỉ về phía nàng hô to lên. Nguyệt Hà đột nhiên trầm mặt xuống, nàng dù sao cũng là ngũ phẩm Khai Thiên, đặt ở bên ngoài cũng là nhân vật nổi tiếng, nào có Đế Tôn nào dám làm càn trước mặt nàng? Nhưng hôm nay lại có người chỉ về phía nàng kêu gào. Giận mà sinh sát cơ, nhìn chăm chú người kêu gào kia, ngón tay ngọc nhỏ dài chậm rãi nâng lên. Ngay vào lúc này, một tiếng gầm thét uy nghiêm vang tận mây xanh: "Ồn ào quá!" Dứt lời, một bóng người bỗng vọt đến trước mặt Nguyệt Hà, cả người bọc lấy hàn khí, thấm nhuần nội tâm, khiến người ta nhìn lại không khỏi thầm run rẩy. "Thiếu gia!" Nguyệt Hà tranh thủ buông tay xuống, sát cơ trên mặt cu ̃ng lập tức tiêu tán vô tung vô ảnh. Mặc dù Dương Khai đang bế quan lĩnh hội Mộc Hỏa thần thông, nhưng bởi vì chuyện với tiểu mập mạp Từ Chân cho nên cũng không hoàn toàn mở hết trận pháp trong mật thất, mà còn lưu lại một tia tâm thần luôn chú ý bên ngoài, dù sao hắn cùng Từ Chân là lần thứ nhất gặp mặt, tự nhiên không thể không giữ tín nhiệm. Người Kiếm Các Lôi Quang tới hắn biết, Tinh Thị rung chuyển hắn biết, ngoài phủ đệ có người kêu gào ồn ào hắn cũng biết, chỉ là không thèm đê ̉y ́thôi. Nhưng giờ ngay cả trận pháp phủ đệ đều bị chúng phá vỡ, hắn cũng không thể tiếp tục bế quan. Bị bất đắc dĩ hiện thân, Dương Khai một đầu nổi nóng, hắn bế quan đang đến lúc khẩn yếu quan đầu, thời khắc mấu chốt này bị người đánh gãy, tự nhiên không có tâm tình gì tốt. Lạnh nhạt nhìn lại, hàng trăm hàng ngàn người kia trên trời dưới đất lít nha lít nhít, gần như tràn ngập cả cái phủ đệ, còn có rất nhiều người ở bên ngoài không thể chui vào, hừ lạnh một tiếng. "Hắn chính là Dương Khai?" Có người thấp giọng hỏi, trong những người này, rất nhiều đều là ngay cả mặt Dương Khai cũng chưa thấy qua, chỉ là bị người lợi dụng mà thôi. "Hẳn là vậy." "Rốt cục nhìn thấy chính chủ, còn tưởng rằng có thê ̉trốn tránh luôn không ra đây." Không ít người xì xào bàn tán, cũng có người âm thầm dò xét, phát hiện Dương Khai cũng không có gì đặc biệt, thật không biết người như vậy là thế nào trêu chọc Kiếm Các cùng Lôi Quang đến nỗi phải khiến hai thế lực lớn này liên thủ đến công. Ngược lại là những tên trước đó kêu gào muốn bắt Dương Khai, đuổi ra khỏi Tinh Thị kia, giờ lại không nói một lời, đều thần sắc khẩn trương, lặng lẽ lẩn vào trong đám người phía sau, đây đều là đệ tử Xích Tinh, nghe theo Trần Thiên Phì chỉ lệnh âm thầm làm việc, bây giờ Dương Khai bức ra, đạt được mục đích, tự nhiên muốn công thành lui thân. "Còn muốn chạy?" Dương Khai hừ lạnh một tiếng, khoát tay ra trước, lập tức bắt lại người kia, xách lên giữa không trung, đồng thời thôi động Không Gian Pháp Tắc, trong chớp mắt, lấy bản thân làm trung tâm, trong phạm vi ngàn trượng, không gian trở lên sền sệt. Vô số tiếng kêu đau đớn vang lên, người thực lực hơi thấp một chút cứng ngắc nguyên chỗ, chỉ cảm thấy bốn phía dày đặc áp lực đè ép đến, như muốn ép mình thành bột mịn, thực lực hơi mạnh hơn mặc dù không đến nỗi không tốt như vậy, thế nhưng bước đi liên tục khó khăn. "Là ngươi dẫn đầu nháo sự?" Dương Khai lạnh nhạt nhìn tên bị hắn nhấc giữa không trung, nhàn nhạt hỏi. "Không, không phải." Người kia kinh hoảng đáp, sâu trong nội tâm hoảng sợ không thể tả được. Hắn cũng là Đế Tôn cảnh, càng ngưng tụ mấy loại lực lượng Khai Thiên, đặt ở bên ngoài chính là một vị nửa bước Khai Thiên, chỉ kém hai loại lực lượng là có thể nâng cao một bước, nhưng hôm nay bị Dương Khai giam cầm, ngay cả tránh thoát đều làm không được! Lực lượng hung mãnh bành trướng mà tinh thuần kia tràn vào trong cơ thể mình, để một thân lực lượng của hắn đều trở nên tan rã vô cùng, căn bản phản không kháng được. Không khỏi nhớ tới truyền ngôn trước đó trong Tinh Thị, nói Dương Khai lấy sức Đế Tôn giết hai vị đương gia Độc Nương Tử cùng Cam Hoành, lúc ấy hắn còn khịt mũi coi thường, Khai Thiên cảnh đến cùng vẫn là Khai Thiên cảnh, tuy là trong hoàn cảnh đặc thù này, sao lại bị Dương Khai giết chết? Tất cả mọi người nói là Dương Khai đánh lén, lại từ nội bộ Xích Tinh truyền tới một vài lời nên cũng xác nhận điểm này, là Dương Khai đánh lén. Nhưng bây giờ xem ra, truyền ngôn có sai a! Thực lực như thế, chỉ sợ thật có bản sự vượt cấp giết Khai Thiên cảnh! Nguy cơ sinh tử trước mắt, người này khóc ròng ròng: "Lục đương gia tha mạng, ti chức là phụng mệnh làm việc, Lục đương gia tha mạng a." "Lục đương gia?" Dương Khai cười ha ha, ánh mắt hướng lại một hướng khác, đôi mắt thâm thúy, giống như có thể xuyên thủng hư không, trên mặt đầy vẻ chế nhạo đùa cợt.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.