Chương trước
Chương sau
Không thể nào không khẩn trương, Lôi Quang nhân số quá nhiều, công kích cũng nhiều, uy năng từng đạo bí thuật, từng kiện bí bảo kia tỏa ra, cho dù ai cũng không dám đối cứng chống lại. Thân ảnh Dương Khai đã triệt để bị dìm ngập. Dư ba biến mất dần, trước mắt bao người, một thân ảnh anh vĩ sừng sững, toàn thân trên dưới lông tóc không thương, ngay cả y phục đều không nhăn nổi một. Biệt Kiếm trợn lồi mắt ra, Chu lão la thất thanh: "Không thể nào!" Nguyệt Hà thở phào một hơi, vừa rồi trong nháy mắt đó nàng khẩn trương đến mức tâm đều muốn nhảy ra. Những người xuất thủ kia cũng đều choáng váng, đều coi là Dương Khai hẳn phải chết, đều cho là dưới công kích như vậy hắn chắc chắn hài cốt không còn, ai ngờ hắn chẳng những không chết, ngay cả một chút thương thế cũng không thấy. Đây là làm sao làm được? Dương Khai nhếch miệng, im lặng mỉm cười (hê hê). Long Thuẫn quả nhiên không phụ kỳ vọng, kiên cố vô cùng, mặc dù không thể ngăn tất cả công kích, nhưng hiệu quả cũng vượt quá dự liệu của hắn. Hơn trăm người công kích Long thuẫn đã cản một nửa, Long Thuẫn vừa phá toái, Dương Khai lập tức trục xuất bản thân vào trong hư không, tránh đi công kích còn lại. Lực lượng hỗn loạn, hào quang chói sáng che đi động tác của hắn, làm cho tất cả mọi người đều nghĩ tất cả đều là do Long Thuẫn quá cứng rắn, ngay cả Nguyệt Hà cũng cho là như vậy. Rất nhiều người bên Lôi Quang lộ ra vẻ tuyệt vọng, nếu Long Thuẫn kia cao minh như vậy, ai có thể gây thương tổn cho Dương Khai? Biệt Kiếm càng run rẩy hơn, nghiến nát răng, nhìn tới, vừa vặn đối đầu hai con ngươi lạnh lẽo kia. Bản năng giật mình trong lòng, một loại cảm giác cực kỳ nguy hiểm bao phủ toàn thân, không chút nghĩ ngợi, Biệt Kiếm vội vàng bỏ chạy về sau. "Chạy đi đâu!" Dương Khai quát, tế ra Thương Long Thương, đâm ra một thương! Tiếng long ngâm nổ vang, trường thương lướt qua, cuốn lên một hồi gió tanh mưa máu, phía trước có những người cản đường đều bị tru sát chỗ. Một đường đánh tới, mười đệ tử Lôi Quang tránh không kịp, bạo thành bột mịn. Giây lát, khoảng cách giữa hai người đã quá gần, Thương Long Thương cấp tốc phóng đại trong tầm mắ Biệt Kiếmt, bọc lấy khí tức tử vong. Biệt Kiếm hãi hùng, chỉ cảm thấy một cỗ ý lạnh từ đầu tập đến chân, hô to một tiếng: "Chu huynh cứu ta!" Đồng thời trường kiếm trên tay vũ động, hóa thành đầy trời kiếm mang trùm tới Dương Khai. Nguy cơ sinh tử trước mắt, Biệt Kiếm cũng bộc phát ra toàn lực, trường kiếm vũ động, đồng thời còn tế ra một tiểu kỳ, nổ tung giữa trời, hóa thành một đoàn quang mang trắng muốt bao phủ hắn. Tiểu kỳ này rõ ràng là một bí bảo phòng ngự tiêu hao một lần, giá trị tuyệt đối không nhỏ. Chu lão nghe thấy Biệt Kiếm la lên, quay đầu nhìn lại đã thấy Dương Khai cầm thương ám sát, ép cho Biệt Kiếm liên tiếp lui về sau, không nhịn được chợt quát một tiếng: "Tiểu bối làm càn!" (Tiểu bối đb) Dứt lời, một quyền đánh tới sau lưng Dương Khai. Quyền ra, gió nổi mây phun, quyền ảnh cực kỳ to lớn tại thời khắc nguy cấp đánh vào sau lưng Dương Khai. Dương Khai lập tức bị đánh cho lảo đảo một cái, nhưng bô ̣ pháp lại không ngừng, dưới lực lượng khổng lồ, kiếm mang vỡ nát, Thương Long Thương thẳng tiến không lùi, dư thế không giảm, trực tiếp đâm vào quang mang bên ngoài thân Biệt Kiếm. Thương Long Thương không gì không phá lại không thể trực tiếp phá vỡ phòng hộ trắng này, tầng kia phòng hộ nhìn như yếu kém, nhưng lại vô cùng có tính bền dẻo, bị Thương Long Thương đâm mà chỉ lõm xuống. Biệt Kiếm ánh mắt sợ hãi, xuất mồ hôi lạnh cả người, trước nguy cơ sinh tử, hắn cũng bị kích phát hung tính giấu ở đáy lòng, không lùi mà tiến tới, một kiếm đâm tới chỗ mắt Dương Khai, trên mũi kiếm kia, ánh kiếm phừng phực, chất chứa sát thương cực lớn. Dương Khai hừ lạnh một tiếng, quát lớn: "Phá!" Đạo ấn tỏa sáng hào quang, lực lượng Hỏa hành cuồng bạo rót vào trong Thương Long Thương, Thương Long Thương lập tức trở nên đỏ bừng. Oanh một tiếng, quang mang bao lấy Biệt Kiếm bỗng phá vỡ, Thương Long Thương trực tiếp đâm vào bả vai Biệt Kiếm, cùng lúc đó, lợi kiếm cũng xẹt qua mi phong Dương Khai. Máu tươi, long huyết màu vàng cùng vẩy ra, tầm mắt Dương Khai biến thành mơ hồ. Biệt Kiếm lảo đảo lui lại, mặt vẻ oán độc. Vừa rồi nếu không phải Dương Khai bộc phát lực lượng trong một thương kia, để động tác của hắn có hơi lệch đi, một kiếm này sẽ không chỉ thương mi phong Dương Khai, mà là sẽ đâm mù mắt hắn. Nhưng cơ hội mất đi là không trở lại, còn muốn có cơ hội như vậy là quá khó. Không cho Dương Khai cơ hội thở dốc, Chu lão đã từ phía sau đánh giết đến, trên tay lão giả chẳng biết lúc nào đã xuất hiện hai lưỡi búa to, múa hiển hách sinh phong, một búa bổ xuống đầu Dương Khai. Dương Khai quét lại một thương, trên chính giữa lưỡi búa lớn, cự lực tràn trề truyền ra, Chu lão trừng mắt một cái, lưỡi búa to lại rời tay bay ra, cả người hắn cũng đều không tự chủ được mà lảo đảo lui về sau. Trong lòng hãi nhiên, thanh niên này khí lực thật là lớn! Thương Long Thương đâm ra thương hoa, quản ngươi là Đế Tôn mấy tầng cảnh, ngưng tụ mấy loại lực lượng, trường thương lướt qua, giô ́ng như phong quyển tàn vân, mười mấy người chết tại chỗ. Ầm ầm. . . Lại là một vòng công kích từ bốn phương tám Dương Khai đánh tới, thế nhưng lần này không đợi công kích tập đến, Dương Khai đã biến mất không thấy đâu nữa. Tất cả công kích lập tức đánh hụt! Thuấn di, Dương Khai đã hiện thân trước mặt Biệt Kiếm, đột ngột khiến Biệt Kiếm hoảng sợ, thẳng tắp một thương đâm tới. Biệt Kiếm mặt xám như tro, vừa rồi hắn có thể cản Dương Khai một thương, hoàn toàn dựa vào bí bảo, giờ đâu còn có bí bảo mà dùng? Trong lúc vội vàng điên cuồng thôi động lực lượng muốn phản kháng. Nhưng vừa đến đây, lại lập tức phát hiện dị thường trong cơ thể mình, không biết từ khi nào, trong cơ thể mình lại có thêm một lực lượng cuồng bạo nóng bức, nóng bức kia giống như co ́thể đốt cháy thế gian vạn vật, thuận kinh mạch tràn vào trong huyết nhục, tùy ý phần diệt hết thảy. Trong chớp mắt, Biệt Kiếm hiểu rõ, nhất định là trong một thương vừa rồi Dương Khai đâm mình tích chứa cổ quái. Nhưng lúc này nghi ̃rõ được thì có ích lợi gì? Nóng rực đủ để hắn sôi trào máu tươi kia đã lan ra toàn thân, để hắn không thể thôi động lực lượng. Thương mang hiện lên, xùy một tiếng, Thương Long Thương xuyên đầu Biệt Kiếm, đâm từ trán đến tận sau ót. Biệt Kiếm trợn tròn mắt, dừng cứng tại chỗ, cho tới giờ khắc này vẫn không thể tin được mình đường đường một tứ phẩm Khai Thiên thế mà lại chết trên tay một Đế Tôn cảnh, lòng tràn đầy không cam lòng cũng đã vô lực hồi thiên, chỉ còn lại có nồng đậm hối hận. "Có thể đầu thai nhớ kỹ phải biết người nào có thể chọc, người nào không thể chọc!" Dương Khai lạnh lùng nhìn hắn, Thương Long Thương chấn động, đầu Biệt Kiếm lập tức sụp đổ, vô đầu thi thân lung lay, đổ ầm xuống đất. Biệt Kiếm đại nhân bị giết! Chết trên tay một Đế Tôn cảnh! Tất cả đệ tử Lôi Quang thấy cảnh này đều hãi nhiên kinh dị, đều ngẩn ra, không còn dám hành động thiếu suy nghĩ, vừa rồi Dương Khai điên cuồng giết người bọn hắn đều thấy rõ, lúc này nào còn dám manh động. Chỉ một thoáng, lấy Dương Khai làm trung tâm, trong phạm vi bách trượng, không khí lặng ngắt như tờ. Bên ngoài trăm trượng, Xích Giao bay loạn, gầm thét không ngừng, cùng một đám đệ tử Lôi Quang khác dây dưa không ngớt. Xích Giao tuy là hung thú Thái Khư cảnh, thực lực không tầm thường, một phen tranh đấu cũng đánh chết không ít người, nhưng dù sao chỉ là dị thú, giờ cũng đã lộ ra xu hướng suy tàn, toàn thân máu tươi chảy đầm đìa, lân giáp cũng không biết mất đi bao nhiêu phiến. Kinh khủng nhất là một vết thương gần chặt đứt nó! Bốn phía nó bao giờ cũng không vây tụ hơn trăm người, từng công kích liên miên bất tuyệt đánh tới, không giờ khắc nào không làm nó suy yếu. Xích Giao nguy hiểm, gào thét không ngừng Dương Khai giương mắt nhìn lên, hừ lạnh một tiếng, lách người đứng trên đỉnh đầu Xích Giaoc, thu Thương Long Thương, hai tay kết ấn! Theo ấn quyết biến hóa, bên người Dương Khai quanh quẩn một sức mạnh huyền diệu. Tiếng chú nhẹ chậm rãi truyền ra: "Tuế Nguyệt Khô Vinh, Như Toa Như Mộng!" Một chưởng vỗ xuống, thời gian phảng phất dừng lại, tất cả mọi người đều dừng lại một hơi ngắn ngủi, ngay cả Nguyệt Hà bọn người quan sát từ đằng xa, trong nháy mắt này đều có chút tư duy hỗn độn. Đến khi hết thảy bình thường lại, một chưởng kia đã ầm vang đập xuống. Một chưởng này Dương Khai chọn chỗ người dày đặc nhất mà vỗ xuống, Tuế Nguyệt Như Toa Ấn bao phủ gần 20 người, dưới tuế nguyệt chi lực ăn mòn, 20 người kia rất nhanh biến thành tóc hoa râm, huyết nhục khô cạn, khí huyết cực lực suy bại. Xích Giao thuận thế Thần Long Bãi Vĩ đảo qua, hơn 20 người còn không rõ xảy ra chuyện gì cùng nhau bạo thành huyết vụ, hài cốt không còn! Mắt thấy một màn này, Chu lão run mắt cuồng loạn, sâu trong nội tâm kêu rên không thôi, một người một giao chi uy, dũng mãnh như vậy, 300 người Lôi Quang lại bị giết không hề có lực hoàn thủ. Không thể địch lại, không cách nào lực địch! Lần này Lôi Quang khí thế hùng hổ mà đến, chẳng những hao tổn hơn trăm người, ngay cả đương gia Biệt Kiếm đều chiến tử tại chỗ, có thể nói là tổn thất cực kỳ nặng nề. Cắn răng một cái, quay đầu nhìn qua bọn người Nguyệt Hà vẫn đứng quan chiến cách đó không xa, Chu lão vung tay hô lên: "Đi theo ta!" Đánh không lại Dương Khai cùng súc sinh kia, chẳng lẽ còn không thể làm gì những người này? Chỉ cần có thể cầm xuống những người này, lần này Lôi Quang không coi là thua quá thảm, còn có thể cùng Dương Khai bàn điều kiện, tối thiểu nhất những người còn lại có thể toàn thân trở ra. Hiệu lệnh một tiếng, lấy Chu lão cầm đầu, mấy chục người quanh đó ầm ầm lao tới bọn người Nguyệt Hà. Mười mấy người Xích Tinh còn đắm chìm trong rung động thật lâu còn chưa hoàn hồn, đều coi là hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ, đều coi là hôm nay dữ nhiều lành ít, ai ngờ được Lục đương gia lại thần uy cái thế như thế!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.