Chương trước
Chương sau
Ngoài đại điện, ba người Đại Nguyệt châu lo lắng bất an chờ đợi, bốn phía một vài võ giả Xích Tinh thỉnh thoảng liếc mắt đến, ánh mắt tràn đầy không có hảo ý. Tình hình này để bọn người Mạnh Hoành càng thấp thỏm bất an hơn, nhưng lại vô kế khả thi. Đại điện chi môn đóng chặt, không biết bên trong là tình hình gì, nhưng Mạnh Hoành cũng có thể cảm thấy được, lần này Dương Khai cùng Nguyệt Hà đi nhất định là đầm rồng hang hổ. Đang lúc bọn người Mạnh Hoành nôn nóng bất an, đại điện ầm ầm mở ra. Mạnh Hoành thần sắc chấn động, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt, Dương Khai cất bước đi đầu, Nguyệt Hà theo sát phía sau, còn có một nam tử trung niên nhìn có chút hiền hòa hầu ở một bên, nam tử kia ăn mặc cực kỳ cổ quái, áo bào rộng thùng thình, sắc mặt hơi tái nhợt, vẻ mặt cười theo. Đến gần, mới nghe được nam tử trung niên kia nói: "Lục đương gia Thất đương gia tạm ở khách sạn mấy ngày trước, đợi ta cho người ta thu xếp thỏa đáng rồi chuyển tới, hai vị có yêu cầu gì cũng cứ nói ra, ta sẽ cho người ta an bài thật kỹ." Dương Khai mặt ngậm mỉm cười nói: "Tùy ý đi, cũng không có yêu cầu gì đặc biệt." Nam tử nói: "Vậy Trần mỗ an bài, đến lúc đó nếu Lục đương gia Thất đương gia không thích thì đổi lại." "Làm phiền Trần đương gia!" Dương Khai hơi chắp tay. Nam tử đáp lễ nói: "Hai vị đii thong thả không tiễn!" Dương Khai gật gật đầu, nói với bọn người Mạnh Hoành một tiếng, đám người nhanh chân đi vể khách sạn. Đến khi đi thật xa, Mạnh Hoành mới khó hiểu mà hỏi thăm: "Dương huynh, người vừa rồi là Xích Tinh Trần Thiên Phì?" "Không sai!" Dương Khai gật đầu nói. Mạnh Hoành giật mình không nhỏ: "Hắn sao lại biến thành như vậy, trước đó không phải rất mập sao?" Nguyệt Hà hé miệng cười nói: "Tự nhiên là bị đánh, lần này hắn nguyên khí đại thương, không biết phải tu dưỡng bao lâu mới có thể khôi phục đây." Bị đánh. . . Mấy người Đại Nguyệt châu hai mặt nhìn nhau, đều coi là Trần Thiên Phì là bị Nguyệt Hà đánh thành như này, cũng tự biết vừa rồi bên trong tòa đại điện kia nhất định là có một phen long tranh hổ đấu, nếu không Trần Thiên Phì sao lại thái độ khác hẳn như vậy. "Còn Lục đương gia cùng Thất đương gia là thế nào?" Mạnh Hoành không hiểu hỏi. Dương Khai nói: "Ta cùng Nguyệt Hà nhập chủ Xích Tinh, sau này sẽ là hai vị gia chủ Xích Tinh." "Nhập chủ Xích Tinh!" Mạnh Hoành giật nảy mình, trước đó trong khách sạn nghe Dương Khai nói muốn làm gia chủ Xích Tinh, không nghĩ tới nhanh như vậy thật làm được, chuyện này đối với bọn hắn cũng là chuyện tốt, Dương Khai cùng Nguyệt Hà đều là gia chủ Xích Tinh, tự nhiên có thể cung cấp che chở cho bọn hắn tốt hơn. Mạnh Hoành thổn thức bội phục không thôi, nhìn Dương Khai, Đế Tôn cảnh nhập chủ Xích Tinh, suy nghĩ lại chính mình một chút, ngay cả nữ nhân yêu mến đều không giữ nổi, ngược lại ôm ấp yêu thương với nam nhân khác, nhất thời không khỏi có chút tinh thần chán nản. Dương Khai nhìn mặt mà nói chuyện, biết trong lòng hắn còn buồn, nhưng lại không biết nên an ủi ra sao, chỉ có thể vỗ vỗ vai hắn. Trở lại khách sạn, Triệu Tinh Thần đã không thấy bóng dáng đâu, trước cửa khách sạn như có thể giăng lưới bắt chim, chưởng quỹ khách sạn ngồi sau quầy phương, vẻ mặt hối hận, thấy bọn người Dương Khai lại còn mệnh trở về, lập tức trợn to tròng mắt. Tất cả về phòng mình, Nguyệt Hà không hảo hảo trở về phòng, ngược lại chạy đến phòng Dương Khai, ngồi bên cạnh bàn, tay nâng lấy má một mặt hoa si ngắm hắn. Dương Khai mặc kệ nàng, nữ nhân này có chút điên điên khùng khùng, có thể bớt trêu chọc thì càng đỡ phiền. Mà có một chuyện khiến Dương Khai để ý, hỏi: "Xích Tinh không phải chỉ có bảy vị đương gia sao? Trước đó trong đại điện ta đã thấy bảy người, còn có một Đại đương gia, vậy không phải là tám người?" Trần Thiên Phì, Bối Ngọc Sơn,  u Dương huynh đệ, Cầm phu nhân, đây chính là năm người, tính cả Cam Hoành cùng Độc Nương Tử bị hắn giết, vừa vặn bảy người. Nguyệt Hà hé miệng yêu kiều cười: " u Dương huynh đệ từ trước đến nay nhất tâm đồng thể, cho nên chỉ tính là một." Dương Khai hiểu rõ, tiện tay ném vào miệng một viên Long Huyết Đan, nhắm mắt luyện hóa. "Ta có một chuyện muốn hỏi ngươi!" Nguyệt Hà bỗng ngồi gần đến, mông bự ngồi xuống bên giường, bọc lấy một mùi thơm, mắt đẹp uyển chuyển chăm chú nhìn Dương Khai. "Cái gì?" Dương Khai mở mắt nhìn nàng. Nguyệt Hà nói: "Ngươi có phải đã ngưng tụ Thổ hành rồi hay không?" "Phải!" "Quả nhiên!" Nguyệt Hà thở dài một tiếng, trước đó trong đại điện nhìn thấy bên ngoài thân Dương Khai hiện ra Thổ hành hộ thân đã có chỗ suy đoán, giờ được chứng minh, "Là trong Ngọa Long sơn kia sao?" Nguyệt Hà nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có hơn hai mươi ngày trong Ngọa Long sơn kia, Dương Khai mới có cơ hội ngưng tụ Thổ hành. Có điều nàng cũng không rõ ràng cho lắm, trong Ngọa Long sơn kia có cái gì. "Hỏi cái này làm cái gì?" Dương Khai nhíu nhíu mày. "Thất phẩm?" Nguyệt Hà hỏi một đằng trả lời một nẻo, yên lặng nhìn hắn. Dương Khai đóng lại tầm mắt, không muốn nhiều lời. Nguyệt Hà thở dài nói: "Xem ra lời ta nói trước đó ngươi không nghe lọt, ngươi có biết ngươi làm chính là tự chui đầu vào rọ hay không?" Dương Khai khó chịu nói: "Có lời gì ngươi nói rõ ra, ta chỉ ngưng tụ Ngũ Hành, sao lại là tự chui đầu vào rọ." Nguyệt Hà há miệng, nhiều lần muốn nói lại thôi, nghiêng đầu nói: "Chờ đến khi ra khỏi Thái Khư cảnh, ngươi đi hỏi Lan U Nhược đi, nàng muốn nói, tự sẽ nói cho ngươi, nếu nàng không muốn nói, ngươi lại tới tìm ta." Chuyển lời, nghiêm mặt nói: "Vẫn là câu nói kia, tuyệt đối không nên để người khác biết ngươi ngưng tụ thất phẩm Khai Thiên chi tài, nếu không 3000 thế giới này không ai có thể giữ được mạng cho ngươi, chính là Lan U Nhược cũng không được!" Nói xong, nàng rời đi, có chút mất hết cả hứng. Dương Khai nhíu mày không thôi, lần trước Nguyệt Hà đã nói với hắn chuyện này, chỉ là nói thật không rõ ràng, trong đó dường như còn có lời gì khó nói! Cái này khiến Dương Khai đầy bụng nghi vấn, không biết sao mình lại là tự chui đầu vào rọ. Nguyệt Hà chỉ cho là hắn ngưng tụ là lực lượng thất phẩm Khai Thiên, nếu biết hắn ngưng tụ là lực lượng trên cả thất phẩm, chắc sẽ rất kinh hãi. Đối với Nguyệt Hà, mặc dù Dương Khai không hoàn toàn tín nhiệm, nhưng cũng có thể cảm giác được nàng không có ác ý đối với mình, xem ra khi ra khỏi Thái Khư cảnh, phải tìm cơ hội hỏi bà chủ mới được. Xích Tinh hiệu suất làm việc rất cao, trước sau chỉ hai ngày, Trần Thiên Phì đã an bài thỏa đáng. Tự mình đến khách sạn, dẫn Dương Khai cùng Nguyệt Hà đến phủ đệ, dù sao cũng là Lục đương gia cùng Thất đương gia, luôn ở khách sạn cũng có hại đến mặt mũi Xích Tinh. Phủ đệ chiếm diện tích không ít, vị trí cũng coi như không tệ. Dẫn Dương Khai cùng Nguyệt Hà dạo qua một vòng trong phủ đệ, giới thiệu cho bọn hắn sơ qua nơi này, một hồi lâu sau mới đi đến trong một tòa thiền điện, phân chủ khách ngồi xuống, tự có tỳ nữ dâng lên nước trà. Trần Thiên Phì ngồi dưới, tươi cười chân thành: "Tòa phủ đệ này, hai vị có hài lòng không, nếu không hài lòng, cứ nói cho Trần mỗ, ta cho bọn hắn sắp xếp lại." Hai ngày không thấy, tên này có vẻ lại mập thên một vòng, cười lên, thịt mỡ trên mặt run run. Dương Khai gật đầu nói: "Trần đương gia có lòng, không cần phiền toái như vậy." Với hắn mà nói, tòa phủ đệ này chỉ là một chỗ ở, tự nhiên không cần thiết quá coi trọng. Trần Thiên Phì nói: "Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi." Nói xong ho nhẹ một tiếng, vỗ tay một cái nói: "Lăn tới đây đi." Từ cửa ra vào lập tức đi tới hai người, một nam một nữ, nam đi khập khiễng, chính là trước đó bị Dương Khai đạp gãy chân, Triệu Tinh Thần. Hai ngày này hẳn là phục dụng linh đan diệu dược gì, nếu không thương thế không đến mức tốt nhanh như vậy. Nhìn thấy Triệu Tinh Thần, Mạnh Hoành đứng gần đó còn không có phản ứng gì, nhưng sau khi nhìn rõ bộ dáng nữ tử kia, Mạnh Hoành không khỏi thần sắc phức tạp. Nữ tử kia, đương nhiên là Trần Nguyệt. Hai người một trước một sau đi tới, Triệu Tinh Thần mặt bô ̀i tiếp dáng tươi cười nịnh nọt, Trần Nguyệt cúi đầu nhìn mũi chân, ngọn tóc rũ xuống ngực che mất khuôn mặt, không nhìn ra biểu tình gì. "Bái kiến Lục đương gia, Thất đương gia!" Trên mặt Triệu Tinh Thần còn có chút máu ứ đọng, răng cũng thiếu mất mấy cái, lúc nói cũng hơi ngậm miệng, mồm miệng không rõ. Hắn giờ phút này đâu còn có vẻ bễ ngễ không coi ai ra gì như hai ngày trước, mặt cười so với khóc còn khó nhìn hơn, một mặt nịnh nọt. Trần Nguyệt cũng uyển chuyển thi lễ một cái, tiếng như ruồi muỗi: "Bái kiến hai vị đương gia." Dương Khai quay đầu nhìn qua Trần Thiên Phì, giống như cười mà không phải cười: "Trần huynh, đây là ý gì?" Trần Thiên Phì nghiêm nghị nói: "Lục đương gia, tiểu tử này trước đó có mắt không tròng đắc tội ngươi, tuy đã bị một chút giáo huấn, nhưng dù sao vẫn là phạm thượng, Xích Tinh ta quy luật sâm nghiêm, phàm là người dám phạm thượng, nghiêm trị không tha! Hôm nay ta để tiểu tử này đến đến nhà xin lỗi, là giết hay phạt, Lục đương gia cứ quyết một lời, bản tọa tuyệt không ngăn trở!" Hắn một phen ngôn từ nói năng có khí phách, một bộ công chính không thiên vị. Triệu Tinh Thần nghe vậy giật nảy mình, liền quay đầu nhìn hắn, vô cùng đáng thương nói: "Tỷ phu!" "Ngươi còn có mặt mũi gọi ta tỷ phu!" Trần Thiên Phì hừ lạnh một tiếng, "Mặt bản tọa đều sắp bị ngươi vứt sạch! Đã sớm nói với ngươi đừng có ỷ vào cái thân phận Tiểu thống lĩnh nhỏ bé của ngươi đi gây chuyện thị phi, đã sớm nói với ngươi thiên ngoại hữu thiên, ngươi không nghe, coi thiên này là lão đại, ngươi lão nhị, ngày hôm trước là ngươi vận khí tốt đụng phải Lục đương gia đặc biệt khai ân, nếu là những người khác, ngươi đã sớm chết không biết bao nhiêu lần." Quay đầu nhìn qua Dương Khai nói: "Lục đương gia, người ta đã mang tới cho ngươi, ngươi nếu muốn giết hắn thì cứ động thủ, Trần Thiên Phì ta tuyệt không ngăn trở." Nói xong, lại thật nhắm mắt lại, một bộ mắt không thấy tâm không phiền. Triệu Tinh Thần hoảng hốt, mắt thấy không trông cậy được vào Trần Thiên Phì, chỉ có thể phù phù một tiếng té quỵ xuông đất, cầu khẩn Dương Khai: "Lục đương gia tha mạng, ti chức ngày hôm trước bị ma quỷ ám ảnh, có mắt không tròng, mạo phạm Lục đương gia tội đáng chết vạn lần, lần sau không dám nữa, Lục đương gia tha mạng!" Vừa nói, một bên dập đầu như giã tỏi, được mấy lần đầu đã đầm đìa máu Dương Khai nhàn nhạt nhìn hắn, một hồi lâu sau mới nói: "Triệu thống lĩnh, giữa ngươi và ta không có ân oán gì, cho dù là có, ngày hôm trước cũng đã coi là chấm dứt, ngươi mạo phạm bản tọa, bản tọa đánh gãy chân ngươi, coi như xong, ngươi muốn mạng, nên cầu không phải ta!" Triệu Tinh Thần nghe vậy khẽ giật mình, rất nhanh kịp phản ứng, quay đầu nhìn Mạnh Hoành, gắng gạt ra vẻ cười bi thương nói: "Mạnh huynh. . ."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.