Dương Khai nghe vậy gật đầu: "Ý của Trần đương gia ta hiểu được, nói cách khác Xích Tinh mãi mãi cũng sẽ chỉ có bảy vị đương gia?" "Có thể nói như vậy!" Trần Thiên Phì mỉm cười. "Vậy thì đơn giản." Dương Khai cũng nhếch miệng cười một tiếng, "Chỉ cần ta có thể xử lý một người trong các ngươi, sau đó thay vào là được." Dứt lời, người thoắt một cái, cả người giống như Đại Bằng Triển Sí, nhào thẳng tới Độc Nương Tử! Dương Khai nói động thủ là động thủ, quả quyết đến cực điểm. Cũng chẳng ai ngờ rằng hắn đúng là quả quyết như vậy, đều cho là hắn đã vào tận nơi đây nhất định sẽ bó tay bó chân, mặc cho bọn hắn dày vò nhào nặn, sinh tử tùy tâm, ai ngờ hắn còn chủ động như vậy. "Làm càn!" "Lớn mật!" Vài tiếng gầm thét đồng thời vang lên, trên mấy cái ghế, loạt loạt bóng người bay ra, Cam Hoành thoắt một cái, lập tức biến mất, triệt để dung nhập vào trong bóng tối. Một mực ngồi ngay ngắn bất động như núi, u Dương huynh đệ cũng thân hình phiêu hốt, khí tức chặt chẽ tương liên, như hóa thành một người, khí thế kinh người. Trần Thiên Phì thân thể to mọng như bóng da bắn lên, phóng thẳng tới Dương Khai. Đông đông đông. . . Người như thiết giáp, Bối Ngọc Sơn di chuyển, mỗi một bước rơi xuống đều khiến đại điện chấn động, bắp thịt cuồn cuộn trên thân thể cao hai, ba trượng kia tràn đầy lực lượng bạo tạc, giống như núi nhỏ cản trước mặt Độc Nương Tử, nhếch miệng cười một tiếng, đấm ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3708236/chuong-3945.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.