Đi tới trước khuê phòng bà chủ, Dương Khai đưa tay gõ cửa, trong phòng lập tức truyền tới một thanh âm lãnh đạm: "Lăn tới đây!" Dương Khai rụt cổ một cái, biết lão Bạch nói không giả, tâm tình bà chủ xác thực không hề tốt đẹp gì, nghe giọng điệu này thật làm người ta sợ hãi. Nhưng hắn chính là phụng mệnh ra ngoài làm việc, cũng không phải sợ, lúc này đẩy cửa vào: "Bà chủ, ta về đêy." Trong phòng, bà chủ ngồi ngay ngắn trên ghế, liếc mắt trông lại, mặt đầy lãnh ý, nghe vậy cười ha ha: "Ngươi còn có gan trở về? Ngươi còn không biết xấu hổ trở về?" Vỗ bàn một cái, phẫn nộ quát: "Sao ngươi không chết ở bên ngoài luôn đi!" Không phải ngươi kêu ta đi hái Tuyết Thiên Nhất Tuyến! Giờ lại nói lời này, Dương Khai nổi trận lôi đình, nắm đấm nắm chặt, đang muốn bật lại một câu, lại nhớ tới lần trước nàng vội vã đi phòng đấu giá Phong Vân cứu mình cùng lão Bạch, cưỡng ép đè xuống lửa giận trong lòng, không nói một lời tiến lên một bước: "Bà chủ thứ ngươi muốn ta đã mang về." "Thứ ta muốn? Ta muốn cái gì?" Bà chu ̉nghiến răng, nhìn thần thái kia dường như hận không thể cắn Dương Khai một miếng, nhưng vừa dứt lời, bỗng khẽ há miệng, kinh ngạc nhìn nhìn giỏ trúc trên bàn. Trong giỏ trúc kia chất đầy từng trái cây to bằng nắm đấm trẻ con, màu đỏ đen, mùi thơm ngát xông vào mũi, trông cũng rất tươi mới, tựa như vừa hái xuống không bao lâu. "Tuyết Thiên Nhất Tuyến?" Ba ̀chủ giật mình, một bồn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3688237/chuong-3909.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.