"Ngươi dám động thủ?" Lão Bạch cu ̃ng nổi giận, mắt thấy Dương Khai bị ép thở không nổi, Ngũ hành chi lực phun trào, đánh tới Dư lão. Sau khi đánh ra một chiêu mới bừng tỉnh, mình không phải đối thủ! Hắn thấy Dương Khai bị khi phụ nên mới nóng máu, đợi kịp phản ứng đã không kịp thu tay lại. "Bố có cái gì mà không dám, cút!" Dư lão nhìn cũng không nhìn hắn, tiện tay một chưởng đập vào ngực lão Bạch, răng rắc một tiếng, lão Bạch kêu lên, bay rớt ra ngoài, trực tiếp đâm vào vách tường, cả phòng chấn động. Dương Khai quay đầu nhìn lại, thấy mặt lão bạch tái nhợt, miệng phun máu, lồng ngực còn lõm xuống cả khối lớn, nghiêng đầu một cái, không nhúc nhích, sắc mặt lập tức phát lạnh: "Lão già ngươi muốn chết!" Lực lượng trong cơ thể điên cuồng phun trào, cơ thể đang hạ thấp đột nhiên thẳng tắp lên, hai tay kết ấn, một chưởng ấn tới Dư lão. "A. . ." Dư lão mặt lộ vẻ kinh hãi, cũng không phải nói Dương Khai một chưởng này mạnh bao nhiêu, chỉ là dưới một chưởng này, suy nghĩ của hắn lại đình trệ trong nháy mắt, tựa như thời gian bị dừng lại một chút. Tiểu tử này thế mà hiểu Thời Gian Pháp Tắc? Nhưng mặc dù như vậy, thực lực yếu cũng là không may, Dư lão hừ lạnh giơ chưởng lên, ngăn trước người, chậm rãi đẩy ra. Oanh một tiếng, Dương Khai cũng bay ra ngoài, lực lượng tuế nguyệt quấn quanh trên lòng bàn tay Dư lão, để bàn tay của hắn biến ảo khó lường, cấp tốc khô héo, vẻn vẹn chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687820/chuong-3903.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.