Tuổi còn nhỏ? Dương Khai nghe im lặng, trong lòng tự nhủ mình cũng người một hai trăm tuổi, thế mà bị người nói là niên kỷ nho nhỏ? Bất quá bà chủ sống đã lâu, ngược lại là có tư cách nói lời này. Mấu chốt nói thì nói, động thủ là có ý gì? Dương Khai cả giận nói: "Đừng đánh nữa a, lại đánh nữa ta không khách khí với ngươi." Bà chu ̉dừng tay, vẫn ung dung nhìn qua hắn, giống như cười mà không phải cười: "Không khách khí làm sao?" Dương Khai lúng túng một trận, cũng nói không ra cái nguyên cớ, chủ yếu là đánh không lại nữ nhân này, nếu không nhất định phải cho nàng đẹp mắt. "Chỉ có lần này, không có lần sau, ngươi thử dám đêm không về ngủ một lần nữa!" Ba ̀chủ bỗng nhiên hừ một tiếng, thu chổi lông gà. Dương Khai thấy thế, lúc này mới chậm rãi đứng dậy, uốn éo người, tức giận nói: "Ngươi ra tay thật là điên rồi." Bỗng chốc lại quất tới, đau gần chết, mấu chốt nữ nhân này nắm chắc lực đạo rất tốt, chỉ làm cho ngươi cảm giác đau thấu tim gan, cũng không lưu lại thương thế gì. "Nếu có lần sau nữa, ta cho ngươi biết thế nào là ác độc." Ba ̀chủ cười lạnh một tiếng, "Đi theo ta!" Dương Khai không biết nàng muốn yêu cầu gì, trong lòng ưu tư, nhưng cũng chỉ có thể đuổi theo, không bao lâu, bị bà chủ dẫn ra ngoài, đi vào trong sân, đi đến trước mặt Bạch Thất. Lão Bạch nghiêm mặt cười: "Ba ̀chủ. . ." "Ngươi im miệng!" Bà chủ trừng mắt liếc hắn một cái, lúc này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687813/chuong-3896.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.