Đám người Bất An châu mới vừa rời đi, Nguyên Tiểu Man liền bọc lấy một làn gió thơm, ngồi xuống cạnh Dương Khai, cười mỉm nhìn qua hắn.
Dương Khai đưa tay gọi Bạch Thất, chỉ vào canh thừa thịt nguội trước mặt nói: "Lên một bàn nữa!"
Bạch Thất trừng mắt! Thằng này vừa rồi còn cùng mình trong phòng nâng ly cạn chén, xưng huynh gọi đệ, giờ lại lấy mình làm tiểu nhị sai sử, người nào đây. . . Nhưng cũng không có cách nào, dù sao mình chính là làm chuyện này, ngoan ngoãn dọn đồ ăn trên bàn, vào phòng bếp chuẩn bị mang thức ăn mới lên.
Có khác ba người đồng thời đứng dậy, một lão giả trên 80 tuổi sắc mặt hồng nhuận phơn phớt, dáng dấp tai to mặt lớn, một nam tử
thần sắc lạnh lùng, một văn sĩ cầm quạt tròn trong tay, trực tiếp đi tới bàn này rồi ngồi xuống.
Một bàn lập tức ngồi đầy.
Bốn trung phẩm Khai Thiên đều mãnh liệt nhìn chằm chằm Dương Khai, nói thật, áp lực là có, nhưng Dương Khai cũng không sợ, bà chu ̉còn tại lầu hai đây, ai dám làm càn ở đây, Lan phu nhân hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, biểu lộ chán ngấy không chịu được, mở cửa lớn làm ăn, Đệ Nhất Khách Điếm không thể tự nện chiêu bài của mình.
"Tiểu ca." Nguyên Tiểu Man mở miệng trước, ánh mắt nhìn Dương Khai tràn đầy hào hứng, tựa như phát hiện đồ chơi gì mới lạ, "Vậy cũng để ngươi chạy về được, ngươi lợi hại."
Dương Khai nghiêng đầu nhìn nàng một chút, ánh mắt dừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687784/chuong-3867.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.