Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên, một đạo thân ảnh từ hậu viện xông ra, cuốn lên một cỗ cuồng phong, rồi ngay lập tức đi xa. 

Gã sai vặt sợ tới mức từ trên ghế lăn xuống đất, trừng to mắt nhìn ra phía ngoài, nhưng lại không thấy được gì. 

Ở sau quầy thu ngân, tên nhân viên thu chi cũng ngẩng đầu lên, vẫn còn buồn ngủ nói: “Vừa rồi có phải là bà chủ hay không?” 

Gã sai vặt nháy mắt mấy cái: “Không biết, không thấy rõ, bà chủ của chúng ta không phải đã đi đến Thái Dương bên kia rồi hay sao?” 

Tên nhân viên thu chi ngậm nghĩ, gật gật đầu, rồi lại dựa vào bàn ngủ say. 

... 

Thân ảnh của Dương Khai bay nhanh trong hư không. Hắn đã thoát khỏi mấy tên Khai Thiên Trung phẩm kia được một ngày rồi, quãng đường đến Đệ Nhất Khách Điếm cũng càng ngày càng gần, nhưng cũng không biết vì sao, Dương Khai vẫn luôn có một loại cảm giác không quá tự tại, giống như sắp sửa có sự tình không tốt gì đó phát sinh trên người mình vậy. 

Dương Khai không dám bỏ qua loại cảm giác trong minh minh này, trên đoạn đường này, hắn chẳng những cực kỳ cẩn thận, mà còn lưu ý những tình huống xảy ra khắp nơi trong hư không để tùy thời đề phòng bất trắc. 

Bất quá sau khi cẩn thận quan sát, hắn lại không phát hiện ra mối nguy hiểm nào. Đừng nói là mấy tên Khai Thiên Trung phẩm bị mình bỏ xa ở phía sau, mà ngay cả những tên Khai Thiên Hạ phẩm kia cũng không thấy bóng dáng đâu. 

Hắn có chút hoài nghi là do mình khẩn trương quá độ, dù sao bản thân lúc này cũng đã chọc vào một tổ ong vò vẽ, đắc tội không ít thế lực, về sau nên làm gì bây giờ, Dương Khai quả thực là đang phát sầu đây. 

Lại bay đi một hồi lâu, đúng vào lúc này, tinh thần của Dương Khai bỗng chấn động, vì hắn đã nhìn thấy Đệ Nhất Khách Điếm đang sừng sững trong hư không ở phía xa xa kia.

Cuối cùng cũng đến! Dương Khai thở phào một hơi, âm thầm quyết định sau khi tiến vào Đệ Nhất Khách Điếm thì hắn nhất định phải tắm rửa trước, rồi đổi một bộ quần áo sạch sẽ, sau đó nghỉ ngơi thật tốt một trận, mặc kệ bên ngoài long trời lở đất, đất rung núi chuyển đi. Dù sao thì thi thể của Kim Ô cũng nằm trong tay mình, đến lúc đó mình sẽ treo giá, thu một món tiền của phi nghĩa rồi tính sau. 

Trái tim mới vừa được buông xuống, lông tơ trên người Dương Khai lại chợt dựng lên. Hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về một nơi trong hư không, quát lớn: “Kẻ nào!” 

Trong lúc nói chuyện, hai tay hắn khẽ kéo một phát, một đạo Nguyệt Nhận cự đại liền trảm về phía bên kia. 

Một ngón tay ngọc thon thon đột ngột xuất hiện, vô cùng tinh chuẩn bắt lấy Nguyệt Nhận, Không Gian pháp tắc tuôn ra giữa những ngón tay như búp măng kia, nhưng lại không có cách nào mảy may thương tổn đối phương. Trong khi đó, khi bàn tay nhỏ bé kia hơi dùng lực một cái, Nguyệt Nhận liền sụp đổ, tiêu tán không còn dấu vết. 

Dương Khai cảm thấy toàn thân lạnh buốt, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy có người dùng tay không tiếp được Nguyệt Nhận của mình. Thực lực của đối phương đúng là thâm bất khả trắc.

Không thể nào địch lại! Khi hắn đang muốn thi pháp bỏ chạy thì không gian xung quanh bỗng nhiên giam cầm hắn, Không Gian pháp tắc chợt biến thành một mảnh tối nghĩa. 

Đi không được nữa! 

Mồ hôi chảy xuống như mưa trên trán Dương Khai, hắn trơ mắt chứng kiến một đạo thân ảnh uyển chuyển từ hư hóa thực, chậm rãi hiển lộ trong tầm mắt của mình. 

Đến khi hắn thấy rõ bộ dạng của người tới, Dương Khai liền há hốc miệng ra đến mức gần như có thể nhét vừa cả một nắm đấm, hắn quả thực là không dám tin vào hai mắt của mình! 

Người tới khẽ cười duyên, một thân váy áo lam sắc tôn lên những đường cong linh lung uyển chuyển trên thân thể mềm mại kia. Nàng ta có vẻ rất thoả mãn với phản ứng của Dương Khai, nụ cười kia quả thực làm cho người ta ngọt lịm cả người. 

“Ngươi...” Dương Khai chần chờ nhìn qua nàng, cau mày nói: “Ngươi là tỷ muội song sinh của Lan phu nhân ư?” 

Nếu không phải như thế, vậy thì căn bản là không có cách nào giải thích lý do tại sao Lan phu nhân lại ở chỗ này ngăn cản mình. Dù nàng ta là một vị Lục phẩm Khai Thiên, nhưng nàng ta cũng không có khả năng trở về Đệ Nhất Khách Điếm trước mình một bước, hơn

nữa còn ẩn tàng thân hình khí tức, mai phục ở chỗ này, chờ đợi mình đến được. 

Bà chủ cười càng vui vẻ hơn: “Ta chính là Lan phu nhân, Lan phu nhân chính là ta, ta không có tỷ muội song sinh!” 

“Không có khả năng!” Lời nói vô căn cứ như vậy, Dương Khai chắc chắn là sẽ không tin. Hắn cảnh giác dò xét bốn phía, thực hiện lần vùng vẫy giãy chết cuối cùng: “Ngươi ở nơi này làm gì? Ta phải về Đệ Nhất Khách Điếm, phiền ngươi nhường đươngf một chút.” 

Lan phu nhân khẽ mỉm cười: “Ta ở chỗ này làm gì, có khi ngươi còn rõ ràng hơn ta. Tiểu tử, mang thứ đó giao ra đây, đề nghị trước đó của ta vẫn còn hiệu lực, hơn nữa ta cũng sẽ đền bù đầy đủ tổn thất cho ngươi!” 

Dương Khai thật sự giống như là gặp quỷ, dò xét nàng từ trên xuống dưới: “Ngươi thật sự là Lan phu nhân?” 

Lan phu nhân tức giận nói: “Còn có thể là giả được sao!” “Thế nhưng mà ngươi...” 

“Ngươi quản nhiều chuyện như vậy làm gì, dù sao bây giờ ta cũng đang ở đây, ngươi đừng mơ tưởng có thể quay về Đệ Nhất Khách Điếm. Ta không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, ngươi tốt nhất là nên ngoan ngoãn hợp tác.”

Dương Khai cắn răng, bi phẫn không thôi: “Ngươi ngăn đường đi của ta, rõ ràng còn nói là không muốn lấy lớn hiếp nhỏ, Lan phu nhân ngươi có biết xấu hổ hay không!” 

Khuôn mặt xinh đẹp của Lan phu nhân bỗng trầm xuống: “Xú tiểu tử ngươi nói ai không biết xấu hổ? Nếu như ta thật sự không biết xấu hổ, vậy thì ta đứng ở đây nói nhảm nhiều thứ với ngươi như vậy làm gì, sao ta không trực tiếp ra tay giết chết ngươi từ sớm luôn đi a.” Sau khi nói xong, ngữ khí của nàng hơi hòa hoãn lại: “Dương Khai, việc ngươi giữ thi thể của Kim Ô đối với ngươi mà nói cũng không phải là chuyện gì tốt, tình hình trước đó ngươi cũng đã thấy rồi đấy, dù cho ngươi có thể đi vào Đệ Nhất Khách Điếm, nhưng chẳng lẽ ngươi có thể trốn trong Đệ Nhất Khách Điếm cả đời được hay sao? Bảo vật như thế, chỉ có người có thực lực cường đại thì mới có thể giữ được, thực lực không đủ thì thứ này chính là bùa đòi mạng! Trước đó ngươi chỉ gặp phải mấy tên Khai Thiên Trung phẩm, hiện tại sự tình ở Thái Dương, Kim Ô Thần Cung đã được truyền ra. Đến lúc đó, người đến kế tiếp sẽ không chỉ là Khai Thiên Trung phẩm nữa, mà có khi sẽ có Khai Thiên Thượng phẩm đến, bọn hắn chưa chắc dễ nói chuyện như ta đâu.” 

Dương Khai nhíu mày không thôi, hắn sao không biết Lan phu nhân nói không sai? Hơn nữa đúng như lời Lan phu nhân nối, nếu như

nàng cố ý, vậy thì nàng đã trực tiếp xông tới ra tay với mình rồi. Với thực lực Khai Thiên Lục phẩm của nàng ta, mình tuyệt đối là không có cách nào ngăn cản. Nhưng nàng ta không dùng sức mạnh, mà trái lại, còn không ngừng khuyên bảo hắn, xét từ điểm này, phẩm giá của Lan phu nhân đúng là rất không tệ. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

“Chính ngươi hảo hảo suy nghĩ một chút, nhưng thời gian để cho ngươi cân nhắc không nhiều lắm. Ta chờ ngươi ngay tại đây, ngươi nghĩ kỹ rồi nói cho ta biết đáp án.” Lan phu nhân thở dài, có hơi thương cảm nhìn qua Dương Khai. Đây là sự bi ai do thực lực không đủ mạnh mang tới, dù ngươi nhặt được thứ tốt thì cũng không nhất định có thể giữ được. 

Dương Khai lắc đầu nói: “Không cần nghĩ nữa.” 

Lan phu nhân cau mày nói: “Vậy ngươi muốn sao?” 

“Ta xin tâm lĩnh hảo ý của Lan phu nhân, nhưng ta là người từ trước đến nay không quá quen với việc bị người khác bức bách. Lan phu nhân muốn thi thể của Kim Ô, vậy thì tự mình động thủ đi.” 

Lan phu nhân nghe thấy vậy thì tức quá hóa cười, 

nghiên
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.