Chương trước
Chương sau
Một canh giờ sau, màn sáng cấm chế trên đài cao đã vô cùng mỏng, tùy thời có thể bị phá vỡ. Đến lúc này, không khí đồng tâm hiệp lực trước đó cũng đột nhiên biến đổi, rất nhiều Khai Thiên Hạ phẩm mục quang lập loè, dò xét khắp nơi, nhìn ai cũng đều giống như là đối thủ cạnh tranh, còn có người đã lặng lẽ di chuyện thân hình, tùy thời chuẩn bị ra tay cướp đoạt. 

“Tất cả mọi người đừng phân tâm, chỉ còn một kích cuối cùng thôi.” Tại thời khắc mấu chốt, Lan phu nhân bỗng nhiên kiều kiều quát một tiếng, pháp quyết trên tay biến ảo, Ngũ Phương trận vận chuyển, kết hợp sức mạnh của hơn mười vị Khai Thiên cảnh cường giả ở năm phía, đánh ra một kích về phía màn sáng trong suốt kia. 

Một âm thanh thật lớn vang lên, ngay sau đó, những tiếng răng rắc 

xoạt xoạt chợt bùng nổ, màn sáng liền nứt ra vô số khe hở thật nhỏ. “Phá!” Hồng lão biến sắc, hào quang trong mắt bùng cháy mãnh liệt. 

Giữa những âm thanh răng rắc, màn sáng cấm chế bắt đầu nứt vỡ, ánh mắt của mọi người nhìn chằm chằm vào những khối Thái Dương Chân Kim khác nhau. Dương Khai thấy thế thì trong lòng cũng như có lửa đốt, có điều lúc này đừng nói hắn không phải là Khai Thiên, cho dù hắn đã tấn chức Khai Thiên thì cũng không chạy qua kịp. Trước đó vì ẩn tàng thân hình nên hắn không dám tiến lại đó quá gần, cho nên vào giờ phút này, hắn vẫn còn cách cái đài cao kia một khoảng xa. 

Đúng vào lúc này, Dương Khai bỗng nhiên nhíu mày, nhìn về phía thi thể Kim Ô ở trên đài cao. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn hình như nhìn thấy tròng mắt của Kim Ô có hơi nhúc nhích. 

Hắn vốn tưởng rằng mình nhìn thấy ảo giác, nhưng sau khi cẩn thận đánh giá, hắn lại bất ngờ thấy được một tia thần thái đùa cợt trong mắt Kim Ô. 

Đối phương chưa chết! 

Dương Khai sắc mặt đại biến, cấp tốc bỏ chạy về phía về sau mà không cần suy nghĩ, trước khi đi, hắn vẫn không quên vội vàng truyền âm một câu cho Ngụy Khuyết.

Đúng vào lúc này, màn sáng cấm chế trên đài cao cũng ầm ầm nứt vỡ, bắn ra bốn phương tám hướng, hơn mười vị Khai Thiên cảnh cùng nhau xông lên, đưa tay chộp tới mục tiêu mà mình đã sớm nhắm tới. 

Ngụy Khuyết vốn cũng vận sức chờ phát động, nhưng khi chuẩn bị động thủ thì nghe được câu truyền âm của Dương Khai. Sắc mặt hắn biến hóa một trận, lập tức ôm lấy cánh tay của Đào Dung Phương, kéo lấy nàng bỏ chạy về phía sau. 

Đào Dung Phương ngạc nhiên đến cực điểm: “Sư huynh?” 

Nàng không rõ vì sao tại thời điểm mấu chốt này mà Ngụy Khuyết lại rút lui. Nếu như muốn đi, vậy thì trước đó nên rời đi, hiện tại cấm chế đã phá, đúng là cơ hội để tranh đoạt Thái Dương Chân Kim, rút đi vào lúc này, những cố gắng trước đó không thể nghi ngờ là đều uổng phí. 

Ngụy Khuyết cũng không kịp giải thích điều gì, dù sao hắn cũng chỉ vừa lời nghe thấy truyền âm của Dương Khai. Hắn ôm thái độ thà tin là có, chứ không nên tin là không, lựa chọn rút lui trước một bước, căn bản không có biện pháp phán đoán lời nói của Dương Khai có phải là thật hay không. Sau khi lui được một khoảng, hắn liền ngưng mắt nhìn về phía đầu Kim Ô kia, một khắc sau, da đầu của hắn liền run lên bần bật.

Hắn phát hiện, hai mắt của con Kim Ô kia bỗng nhúc nhích, con quái vật kia thật sự chưa chết! 

“Đi mau!” Ngụy Khuyết khẽ quát một tiếng, dắt Đào Dung Phương rút lui về phía lối vào. 

Trên đài cao, bọn người Nguyên Tiểu Man cùng nhau xông về phía một khối Thái Dương Chân Kim, mà khối này đúng là khối Thái Dương Chân Kim mà Lan phu nhân trước đó đã vô tình hay là hữu ý quan sát kia. Trái lại, bản thân Lan phu nhân thì lại lao tới một khối khác. 

Khi thấy thế, bọn người Nguyên Tiểu Man suýt chút nữa là đã tức đến mức hộc máu, bọn họ sao còn không biết là mình đã bị Lan phu nhân đùa bỡn. Trước đó Lan phu nhân thỉnh thoảng quan sát khối Thái Dương Chân Kim kia, vì vậy bọn hắn cho rằng này đây là khối có phẩm chất tốt nhất, thậm chí còn nghĩ tới việc cướp đoạt, ai ngờ người ta chỉ đang lừa gạt bọn hắn mà thôi... 

Giờ phút này, cấm chế đã phá, phẩm chất của Thái Dương Chân Kim nhìn một phát là có thể thấy được, bọn người Nguyên Tiểu Man tranh thủ lúc rảnh rỗi đánh giá thoáng qua mục tiêu của Lan phu nhân, phát hiện khối kia quả nhiên là một khối Thái Dương Chân Kim Thất phẩm, ngược lại, khối mà bọn họ ra tay cướp đoạt thì chỉ là Lục phẩm!

Mọi người phản ứng cũng nhanh, phát giác được điểm không đúng thì liền thay đổi mục tiêu, nhưng lúc này bọn họ cũng không tranh đoạt kịp với Lan phu nhân. Thực lực của nàng vốn cao nhất, hiện tại còn bày ra tiểu kế, chuyển dời lực chú ý của những người khác, cho nên Thái Dương Chân Kim Thất phẩm vào trong túi nàng ta. 

“Cút ra hết cho ta!” Hồng lão phóng ra sức mạnh toàn thân, làm cho một đám Khai Thiên Hạ phẩm ngã trái ngã phải, nhanh chóng đi đến trước mặt một khối Thái Dương Chân Kim, cầm nó vào trong tay, nhìn cũng không nhìn, lập tức nhét vào trong Không Gian giới chỉ. 

Bên kia, Nguyên Tiểu Man cũng ỷ vào tốc độ của mình, dễ dàng đắc thủ một khối. 

Trương Khải toàn thân tràn ngập sát cơ âm lãnh, tay phải xách lên thi thể của một tên Khai Thiên cảnh, đồng thời gỡ xuống Thái Dương Chân Kim cùng Không Gian giới chỉ trên tay hắn, rồi tiện tay ném thi thể sang một bên. 

Quý Thiên Tinh là người cuối cùng tìm được mục tiêu của mình, một tên Khai Thiên Hạ phẩm vừa mới đoạt được Thái Dương Chân Kim nhìn thấy Quý Thiên Tinh xông về phía mình, trong lòng âm thầm kêu khổ, cắn răng một cái rồi ném Thái Dương Chân Kim về phía Quý Thiên Tinh: “Cho ngươi!”

Quý Thiên Tinh đưa tay tiếp nhận rồi mới dừng lại, cúi đầu dò xét, phát hiện khối trên tay mình chỉ là Thái Dương Chân Kim Lục phẩm, lông mày hắn bỗng nhíu lại một cái. 

Nhưng mà trước đó đã nói trước, hơn nữa Lan phu nhân còn lấy tên tuổi của Đệ Nhất Khách Điếm ra đảm bảo, mấy vị Khai Thiên Trung phẩm chỉ được lấy một phần Thái Dương Chân Kim, tuyệt không nhúng tay vào ba phần còn lại. Vào thời khắc này, mặc dù hắn không cam lòng, nhưng cũng không có can đảm tiếp tục xông vào tranh đoạt, nếu không chính là bức Lan phu nhân ra tay với hắn. 

Cấm chế trên đài cao chỉ vừa mới bài trừ được ba giây, năm khối Thái Dương Chân Kim liền có chủ, ba khối còn lại bay tới bay lui giữa hơn mười vị Khai Thiên Hạ phẩm, căn bản là không có người nào có thể thuận lợi đắc thủ. Mỗi khi có một người nào đó bắt được thì sẽ liền nghênh đón một hồi công kích phô thiên cái địa. Chỉ trong nháy mắt, liền có vài vị Khai Thiên cảnh vẫn lạc tại chỗ, tranh đấu trong đại điện trở nên thảm thiết đến tột đỉnh. 

“Lan tỷ tỷ gạt người ta!” Nguyên Tiểu Man đứng cách Lan phu nhân không xa, dậm chân cong miệng nói. 

Lan phu nhân khẽ cười một tiếng, đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng nàng lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía thi thể Kim Ô kia, chỉ một chớp mắt sau, hoa dung của nàng liền trở nên thất sắc.

Đôi cánh nhẹ nhàng run run, đôi mắt sắc bén tràn đầy thần sắc mỉa mai, Đại Kim Ô trưởng thành vốn đã chết đi kia giờ phút này lại khẽ đảo tròng mắt, khởi tử hồi sinh. 

Thần uy huy hoàng ầm ầm tuôn ra, bao phủ toàn bộ đại điện, Phong Thiên Tỏa Địa! 

Dương Khai đang bỏ trốn về phía sau chợt đâm đầu vào một tầng lực lượng vô hình, bị sinh sinh bắn ngược trở lại. Cảm nhận được uy áp kinh khủng kia, trong miệng hắn tràn ngập vị đắng chát. 

Từ lúc hắn phát hiện Kim Ô có điểm không đúng thì đã bắt đầu chạy ra ngoài, bất quá vì tránh làm cho bản thân bạo lộ thân hình, cho nên hắn không dám gây ra động tĩnh quá lớn, kéo theo tốc độ chạy cũng không nhanh. Giờ phút này toàn bộ đại điện đã bị Kim Ô thần uy phong tỏa, sợ rằng muốn thuấn di cũng không được! 

Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương cũng không thể rời đi, mặc dù bọn hắn được Dương Khai nhắc nhở, kịp thời bứt ra bên ngoài, không tham dự vào tràng tranh đấu hỗn loạn kia. Nhưng vào giờ phút này, bọn họ cũng lâm vào hoàn cảnh giống như Dương Khai. 

“Nó... Nó còn chưa có chết?” Khuôn mặt vẫn một mực hồng hào của Hồng lão chỉ trong thoáng chốc liền trắng bệch như tuyết. 

Quý Thiên Tinh, Trương Khải, Nguyên Tiểu Man, ai nấy cũng đều tỏ

vẻ hoảng sợ. Ngay cả Khai Thiên Trung phẩm đứng dưới thần uy của Kim Ô thì cũng chỉ có nước lạnh run lên mà thôi 

Bọn hắn đã như thế, đừng nói chi đến những Hạ phẩm Khai Thiên kia. 

Khi thần uy của Kim Ô lan tràn ra, đại điện vốn đang đánh nhau túi bụi đột nhiên yên tĩnh lại. Đông đảo Khai Thiên Hạ phẩm chỉ cảm thấy có một thế giới đè trên người mình, không thể động đậy, lực lượng trong cơ thể cũng xoay vòng mất linh. 

Trên đài cao, mấy tên Khai Thiên Hạ phẩm sợ vỡ mật nhìn Đại Kim Ô giơ lên một móng vuốt rồi nhẹ nhàng ấn xuống, sau đó cảnh tượng trước mắt bọn hắn trở nên tối đen, không cảm giác được bất kỳ điều gì nữa. 

Tàn sát Khai Thiên như tàn sát heo chó, loại sự tình này vốn chỉ nghe qua lời đồn, nhưng vào thời khắc này, tất cả mọi người trong đại điện đều đã được tận mắt nhìn thấy. Dưới một trảo của Kim Ô, mấy tên Khai Thiên Hạ phẩm ngay cả lực phản kháng cũng không có, liền bị ép thành thịt nát, thân vẫn đạo tiêu chỉ trong nháy mắt. Mặc dù bọn hắn chỉ là Khai Thiên Hạ phẩm, nhưng dù gì cũng là Khai Thiên a! 

Giết xong mấy người, con ngươi màu vàng nhạt của Kim Ô đảo qua

đại điện. Bị nó nhìn chằm chằm như vậy, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác thần hồn xuất khiếu, ngay cả Dương Khai đang được bao phủ dưới Vô Ảnh Sa cũng cảm thấy thể xác và tinh thần 

lạnh buốt, hơn nữa còn có một cỗ khí tức tử vong đang dần bao phủ lấy mình. 

Kim Ô vỗ cánh, cuốn lên cương phong vô cùng vô tận, khiến cho tất cả mọi người ngã trái ngã phải. Mấy tên Khai Thiên Hạ phẩm đứng cách đó tương đối gần đều tuôn ra huyết quang, cốt nhục chia lìa. Trong khi đó, thân hình đen kịt của đầu Kim Ô thì lại ẩn ẩn nở rộ hào quang càng ngày càng sáng, khí tức nóng rực không ngừng tỏa ra. 

“Lệ...” 

Một tiếng gáy bỗng vang lên, hào quang nổ tung bắn ra bốn phía, toàn bộ đại điện tràn ngập trong ánh sáng. Tất cả mọi người trong nháy mắt này đều mất đi thị giác, con Kim Ô kia phảng phất như hóa thành một vầng mặt trời, Kim Ô Chân Hỏa đốt cháy vạn vật ầm ầm khuếch tán ra ngoài, quét ngang tứ phương. 

Đã xong! 

Trong nháy mắt này, gần như trong lòng của mỗi người đều sinh ra ý nghĩ như vậy, trước đó tất cả mọi người đều đã lĩnh giáo qua uy lực của Kim Ô Chân Hỏa. Khai Thiên Hạ phẩm căn bản là không có cách

nào ngăn cản, dính vào một chút là sẽ tạo thành thương thế cực kỳ khủng khiếp. Giờ phút này Kim Ô thúc ép bắn ra Chân Hỏa của mình, vậy thì ai có thể ngăn trở? Hơn nữa đứng trước loại công kích phạm vi lớn này, bọn họ căn bản là không có chỗ để trốn. 

Hào quang chói mắt chỉ giằng co trong một chớp mắt rồi liền đột nhiên biến mất không thấy đâu, hơn nữa lực lượng chấn động kinh khủng kế tiếp cũng bị dập tắt. 

Mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên đài cao kia chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái bí bảo có hình dạng giống như dù che mưa, bề mặt của cây dù che mưa màu xanh nhạt này được khắc lên những đồ án tinh mỹ, đang ra sức xoay tròn, tỏa ra những lực lượng cực kỳ huyền diệu. 

Cây dù che mưa này đúng là thứ đã bao vây lấy thân hình của Đại Kim Ô, chặn lại hào quang chói mắt kia, ngăn trở lực lượng kinh khủng kia. 

Giữa không trung, thân thể mềm mại Lan phu nhân run rẩy một trận, hai tay bấm niệm pháp quyết, một thân thực lực cường đại cho tới giờ khắc này mới hoàn toàn bạo lộ trong cảm giác của mọi người. 

“Lục phẩm Khai Thiên!” Hồng lão kinh hô. 

Lục phẩm Khai Thiên, đó đã là cực hạn của Khai Thiên Trung phẩm,

chỉ kém một phẩm là đã có thể tiến vào hàng ngũ Thượng phẩm, mà thượng phẩm Khai Thiên thì phóng mắt khắp cả hoàn vũ cũng không có bao nhiêu. 


Nếu như có thể chạy, vậy thì hắn đã sớm chạy, sao còn phải chờ tới bây giờ? 

Quả nhiên, vào giờ phút này, toàn bộ đại điện đã bị phong tỏa triệt để, căn bản là không có bất kỳ đường ra nào.

“Không chịu nổi nữa!” Lan phu nhân bỗng nhiên cắn răng khẽ quát một tiếng, khuôn mặt hiện lên thần sắc cực kỳ gian nan. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.