Chương trước
Chương sau
"Xem mấy phẩm." Ngụy Khuyết nhìn Đào Dung Phương hỏi. 

Đào Dung Phương đem Thái Dương Chân Hỏa từ Không Gian giới ra, chăm chú đánh giá một thoáng, mở miệng nói: "Tứ phẩm!" 

Ngụy Khuyết cười ha ha: "Không tệ a." 

Mới đến hơn nửa ngày đã thu được hai phần tứ phẩm hỏa hành, hơn nữa còn là Thái Dương Chân Hỏa, quả thực có thể nói là được mùa lớn. Nếu có thể thu thập thêm vài phần, hoàn toàn có thể đi tinh thành tìm người hối đoái vật liệu thuộc tính khác, lại từ trong các đệ tử Đại Nguyệt Châu tìm ra một đệ tử tư chất xuất sắc, có thể nuôi dưỡng được một tứ phẩm khai thiên. Đến lúc đó, Đại Nguyệt Châu cũng sẽ nước lên thì thuyền lên. 

Giống như đã thấy trước được viễn cảnh tương lai tốt đẹp, hai mắt 

Ngụy Khuyết giô ́ng như toả ra hào quang, trầm giọng nói: "Ta hiểu rồi, bên ngoài Thái Dương Chi Tinh này không có gì để thăm dò, thứ tốt đều ở dưới đáy, Đào sư muội, chúng ta phải chia nhau ra, ngươi mang một nhóm người, ta mang một nhóm người, một ở phía trên tiếp ứng, một ở phía dưới tìm, thế nào?" 

Đào Dung Phương hận không thể đem cả người đều giao cho hắn, nào có thể có dị nghị gì, gật đầu nói: "Theo sư huynh hết :v." 

Hai người thương nghị thỏa đáng, Ngụy Khuyết việc đáng làm thì phải làm, chỉ huy lên, mười mấy đệ tử chia làm hai nhóm, một nhóm theo hắn, một nhóm theo Đào Dung Phương. Thấy chỗ tốt, một đám người cũng đều tràn đầy nhiệt tình, lúc này bắt đầu thăm dò. 

Bên dưới dung nham có thể sẽ gặp nguy hiểm, hai nhóm người đều thay phiên xuống điều tra. Thân là Khai Thiên cảnh, Ngụy Khuyết cùng Đào Dung Phương tự nhiên không sợ dung nham này, nhưng một đám đệ tử phía dưới thực lực không đủ, thời gian thăm dò dài ngắn bất nhất, nhưng chỉ cần có thể tự nắm tốt thì sẽ không có gì nguy hiểm đến tình mạng. 

Ngụy Khuyết căn dặn bàn giao mọi người nhất định phải lấy an toàn làm đầu, nếu có phát hiện, lập tức thông báo lại, mọi người tự nhiên đều gật đầu đồng ý.

Chỉ là mấy ngày kế tiếp, Đại Nguyệt Châu lại không thu hoạch được gì, tuy rằng tìm tòi rất cẩn thận, nhưng cũng không phát hiện tung tích Thái Dương Chân Hỏa nữa, không thể không nói, mới bắt đầu một ngày đúng là vận may tăng cao. 

Trong lúc đó còn gặp được người những thế lực khác, phát hiện mọi người có vẻ cũng có ý tưởng giống nhau, đều nghĩ trong lòng đất ẩn giấu cơ duyên. Đối mặt, hai bên không đụng chạm, cũng tường an vô sự. 

Bây giờ lực chú ý của tất cả mọi người đều đặt ở Thái Dương Chân Hỏa cùng khả năng tồn tại Thái Dương Chân Kim, ai cũng không muốn dễ dàng xung đột cùng người khác. 

Lại quá mấy ngày, Đại Nguyệt Châu cuối cùng cũng khai trương lần thứ hai. Thái Dương Chân Hỏa ẩn giấu trong một núi lửa, Đào Dung Phương ở phía trên tiếp ứng suất lĩnh một đám đệ tử phí đi sức lực thật lớn mới thu lấy được. 

Thời gian trôi qua, những nơi chưa bị tìm tòi càng ngày càng ít, Thái Dương Chi Tinh này tuy rằng to lớn vô cùng, nhưng số lượng các thế lực cũng không ít, mọi người từ nhiều hướng khác nhau đi tới, mấy ngày này, cơ bản đã thăm dò hơn nửa phạm vi. 

Ngụy Khuyết mơ hồ có chút lo lắng, trong suy nghĩ của hắn, lần này

nếu như có thể thu lấy bảy phần Thái Dương Chân Hỏa mới gọi là viên mãn, chỉ có bảy phần Thái Dương Chân Hỏa, mới đủ để Đại Nguyệt Châu đi tinh thành hối đoái đủ vật liệu, để Đại Nguyệt Châu có cơ hội đắp nặn ra tứ phẩm Khai Thiên cảnh. 

Bây giờ mới chỉ có ba phần, co ̀n thiếu rất nhiều, dù sao cơ hội tùy ý như này cũng không nhiều, hắn tu luyện đến nay, cu ̃ng chỉ từng đụng phải lần này. 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Ngày hôm đó, một nửa đệ tử theo Ngụy Khuyết đi xuống bên trong tra xét, Dương Khai cũng là một phần tử trong đó. Qua lại trong đây là một trải nghiệm rất kỳ diệu, bốn phía sê ̀n sê ̣t dung nham nhiệt 

độ cao đáng sợ, ai cũng phải thời thời khắc khắc thôi thúc sức mạnh thủ hộ bản thân, hơn nữa bởi vì hoàn cảnh này đặc thù, thần niệm cũng không phóng ra được quá xa, nên vi tìm kiếm cũng không lớn. 

Vì lẽ đó không đến Khai Thiên cảnh, thời gian có thể ở bên trong dung nham cũng không quá lâu, nhiều lắm chỉ có nửa canh giờ mà thôi, qua nửa canh giờ, phải mau đi nghỉ ngơi, đổi người xuống. 

Mấy ngày nay mọi người là phân công hợp tác như thế. 

Bên dưới dung nham, Dương Khai không nhanh không chậm đi thăm dò, thần niệm giám sát tứ phương, nhưng cái gì cũng không phát hiện, thành thật mà nói, đối với Thái Dương Chân Hỏa hắn cũng

không cảm thấy quá hứng thú, chỉ có điều nếu bị Ngụy Khuyết đưa xuống đây, dĩ nhiên là chỉ có thể làm dáng một chút, có thể có phát hiện càng tốt hơn, không phát hiện được cũng không đáng kể. 

Cảm thấy thời gian cũng nhanh đến, Dương Khai đang chuẩn bị đi lên, trong lòng bỗng nhiên hơi động, quay đầu lại một hướng. Bên dưới dung nham toàn màu hoả hồng, gì cũng không nhìn thấy, nhưng thần niệm rõ ràng là cảm giác được gì đó. 

Vậy mà bị mình tìm tới? Dương Khai thấy buồn cười, nếu phát hiện, vậy cũng không thể buông tha, không do dự, trực tiếp phóng đi, người còn chưa tới, pháp tắc không gian đã thôi phát, ràng buộc một vùng thế giới này, đồng thời lấy ra Lục Hợp Như Ý đại, chụp xuống bên kia. 

Đối với Đế Tôn cảnh bình thường, dù cho là đám người Mạnh Hoành, muốn một mình thu lấy Thái Dương Chân Hỏa là rất khó khăn, trừ phi trên tay có bí bảo, nói thí dụ như Đâu Thiên Võng của Đỗ Như Phong, nhưng đệ tử Đại Nguyệt Châu hiển nhiên không có điều kiện này, nên nếu tìm ra Thái Dương Chân Hỏa, đều là bức đến trên mặt đất, để người bên trên tiếp ứng thu lấy. 

Nhưng trên tay Dương Khai có Lục Hợp Như Ý đại, tự nhiên không cần phải làm như thế, vật này Khai Thiên cảnh đều có thể mạnh mẽ thu lấy chớ đừng nói chi chỉ là Thái Dương Chân Hỏa, dù cho bây giờ

thực lực Dương Khai không đủ, không thể hoàn toàn thôi thúc uy năng của nó, cũng không thể ngăn được được uy năng bí bảo này. 

Vốn tưởng rằng có thể ung dung thu lấy Thái Dương Chân Hỏa này, ai ngờ vừa lấy Lục Hợp Như Ý đại ra, Dương Khai bỗng cảm thấy một nguồn sức mạnh từ bên kia truyền đến, không gian pháp tắc của mình càng bị phá đi, một đoàn Thái Dương Chân Hỏa ẩn giấu bên trong dung nham bùng nổ ra tia sáng chói mắt, bỏ chạy vào lòng đất. 

"Ngũ phẩm!" Dương Khai nhíu mày, Thái Dương Chân Hỏa này yên lặng hắn còn không phát hiện được, mà nó hơi động, ngay lập tức để Dương Khai cảm giác được khác biệt. Thái Dương Chân Hỏa này khác hoàn toàn ba đám bị thu lúc trước, Hỏa tính càng thêm nồng nặc tinh khiết, không thể nghi ngờ là đã vượt quá tứ phẩm. 

Vật liệu ngũ phẩm, là trị giá 1,2 triệu Khai Thiên Đan! 

Dương Khai đối với tứ phẩm không chú ý, đối với ngũ phẩm lại tâm động không ngừng. 

Mắt thấy Thái Dương Chân Hỏa này bỏ chạy xuống, Dương Khai nào còn chần chờ gì, loáng cái đuổi theo, một tay thành trảo chộp tới phía trước, pháp tắc không gian hung mãnh tràn ngập. Thái Dương Chân Hỏa hơi chậm lại, lại rất nhanh lại thoát khỏi, tiếp tục độn

xuống. 

Hai lần thất thủ, Dương Khai nhất thời nổi nóng, tự nhiên là theo sát không nghỉ. 

Nếu đổi làm người khác, bây giờ tự nhiên là nên mau mau đi lên trước, bằng không xâm nhập quá sâu, tinh lực tiêu hao quá lớn, đến lúc muốn lên cũng không lên được, không cẩn thận phải chết ở dưới, nhưng Dương Khai tự phó có Lục Hợp Như Ý đại, có Huyền Giới Châu, không phải sợ những thứ này, nếu quá không được, sẽ trốn vào Huyền Giới Châu, trốn vào Lục Hợp Như Ý đại khôi phục một hồi rồi ra. 

Một trốn một truy, cũng không biết thâm nhập đến nơi nào rồi. 

Giây lát, trên mặt đất, từ miệng dung nham, lần lượt từng bóng người từ bên trong thoát ra, mỗi người đều sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên tiêu hao không nhỏ, Ngụy Khuyết lao ra cuối cùng, Đào Dung Phương hỏi: "Không thu hoạch được gì sao?" 

Ngụy Khuyết lắc lắc đầu, có chút nhụt chí: "Có vẻ tình huống không như ta nghĩ." 

Đào Dung Phương gật đầu: "Sư huynh dẫn bọn họ đi nghỉ ngơi, chúng ta chuyển sang nơi khác tìm." 

Ngụy Khuyết gật đầu: "Cũng chỉ có thể như vậy."

A Duẩn bỗng nhìn hai bên, mở miệng nói: "Dương sư huynh đâu?" Nàng không nhìn thấy Dương Khai đi ra. 

Nàng hỏi vậy, mọi người mới phát hiện thiếu mất một người. 

Ngụy Khuyết hơi nhướng mày, nhìn các đệ tử khác nói: "Các ngươi ai ở phía dưới nhìn thấy Dương Khai?" 

Một vị nữ đệ tử nói: "Bẩm sư thúc, ta gặp thoáng qua Dương sư đệ." Ngụy Khuyết nói: "Bao lâu?" 

Nữ đệ tử kia suy nghĩ một chút nói: "Đại khái thời gian một chung trà." 

Ngụy Khuyết gật đầu nói: "Thời gian cu ̃ng không dài, thử. . ." Vốn muốn nói chờ một chút, nói không chắc Dương Khai lập tức sẽ lên, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lo lắng của A Duẩn cùng Điệp U, sửa lời nói: "Các ngươi chờ ở đây, ta xuống dưới tìm!" 

Nói xong, lập tức lao xuống. 

Lão Phương cùng Điệp U liếc mắt nhìn nhau, đều nhìn thấy lo lắng trong mắt nhau, lão Phương nói: "Ta thử xem có thể liên lạc với hắn không." 

Nói xong, lấy ra đồ bình thường dùng liên lạc với Dương Khai, rót vào thần niệm, chờ giây lát lại không hề có tin tức, Điệp U cũng thử một thoáng, nhưng vẫn không có phản ứng.

Lại quá một hồi, Ngụy Khuyết từ lòng đất thoát lên, sắc mặt có chút khó coi. 

Điệp U vội vàng hỏi: "Ngụy tiền bối, tìm được người chưa?" Kỳ thực cũng không cần hỏi, nếu tìm được người, nhất định sẽ đi cùng Ngụy Khuyết, giờ lại chỉ có mình Ngụy Khuyết quay lại, đã nói rõ vấn đề. 

Ngụy Khuyết chậm rãi lắc đầu. 

Điệp U sắc mặt trắng nhợt. . . 

"Xin nghe sư thúc pháp chỉ!" Mọi người đồng ý. 

Ngụy Khuyết trầm giọng nói: "Phía dưới có thể sẽ có nguy hiểm gì

chúng ta không biết, nên mọi người tuyệt đối không được quá phân tán, ta muốn mỗi người các ngươi mọi thời khắc đều duy trì liên lạc với sư huynh sự đệ của mình, một khi phát hiện tình huống không đúng, lập tức đưa tin cho ta." 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.