Chương trước
Chương sau
Bỗng nhiên biến thành đệ tử Thất Xảo Địa, tuy kiểu dáng áo bảy sắc này thực sự chẳng ra sao cả, nhưng trong Thất Xảo Địa, lại là biểu tượng thân phận và địa vị. 

Tạp dịch muốn trở thành đệ tử Thất Xảo Địa, cho tới bây giờ đều chỉ có một đường tấn thăng Khai Thiên cảnh, cho nên mới có nhiều tạp dịch không thể không đi cô đọng vật liệu nhất nhị phẩm, thành tựu nhất nhị phẩm Khai Thiên, bởi vì vật liệu cần dùng cho tam phẩm Khai Thiên thực sự quá quý giá, lấy thân phận lao công căn bản không mua nổi, quá mức mơ tưởng xa vời, chỉ có thể cả một đời phí thời gian dưới Khai Thiên. 

Mà Khai Thiên cảnh như này, mặc dù số lượng nhiều, Thất Xảo Địa cũng không lo lắng bọn hắn sẽ lật ra bọt nước gì, nên thoải mái tẩy đi thân phận lao công của bọn hắn, ban cho bọn hắn địa vị đệ tử bình thường, đã có thể làm cho bọn hắn sinh lòng cảm mến đối với Thất Xảo Địa, lại có thể tăng cường thực lực Thất Xảo Địa. 

Đỗ Như Phong cười nói: "Này đã vui vẻ vậy rồi? Chuyện tốt còn phía sau đó." 

Dương Khai ngạc nhiên nói: "Còn có chuyện tốt?" 

Đỗ Như Phong mỉm cười: "Ngươi quên yêu cầu trước đó rồi? Ngươi muốn thỏa mãn yêu cầu kia, tối thiểu nhất cũng phải trở thành đệ tử Thất Xảo Địa trước, cho nên bộ quần áo này chỉ là điều kiện cơ bản nhất." 

Dương Khai kinh ngạc không thôi: "Tôn Giả đáp ứng?" 

Đỗ Như Phong gật đầu nói: "Đáp ứng." Không đợi Dương Khai có biểu thị gì, nói tiếp: "Nhưng Tôn Giả có một điều kiện!" 

"Điều kiện gì?" Dương Khai vội vàng hỏi, kì thực trong lòng âm thầm cảnh giác, biết không có khả năng đáp ứng sảng khoái như vậy, điều kiện này đoán chừng mình có chu ́t khó mà đạt thành. 

"Tôn Giả nói, ngươi đến Hỏa Linh Địa thời gian không dài, đây là thứ nhất, tu vi không cao, đây là thứ hai, mặc dù vạch trần có công, cũng còn 

chưa đủ để bổ nhiệm ngươi đảm nhiệm chức quản sự vườn cây, ngươi phải biết, người nhìn chằm chằm vị trí này cũng không phải một hai người, tùy tiện bổ nhiệm ngươi, chỉ sợ khó mà phục chúng." 

"Đệ tử minh bạch." Dương Khai gật gật đầu. 

"Cho nên, Tôn Giả muốn ngươi lập thêm một công!" Đỗ Như Phong mặt ngậm mỉm cười nhìn hắn, "Chỉ cần ngươi co ́thể lập được một đại công, Tôn Giả sẽ có cớ dìu ngươi thượng vị, đến lúc đó ai cũng không thể nói được gì." 

Dương Khai gãi gãi đầu nói: "Chuyện công lao này cũng phải xem vận khí, cũng không phải nói đệ tử muốn lập là có thể lập, hoặc là nói, Hỏa Linh Địa còn có chỗ nào có Xích Tiêu Kim Viêm câ ̀n đệ tử đi thu lấy?" 

Đỗ Như Phong bật cười: "Xích Tiêu Kim Viêm thai nghén gian nan, mấy ngàn năm khó gặp, lần trước có thể thu lấy một phần đã là nhờ trời may mắn, nào có khả năng có lần thứ hai." Lại thấp giọng nói: "Bây giờ có một việc cần ngươi đi làm, chỉ cần làm xong chuyện này, công lao tự nhiên cũng tới tay." 

Dương Khai giật mình: "Nguyên lai Tôn Giả sớm có an bài!" Lập tức ôm quyền nói: "Đã như vậy, còn xin đại nhân bảo cho biết, đệ tử lập tức xuất phát, tranh thủ đi sớm về sớm." 

Đỗ Như Phong vỗ vỗ vai hắn: "Ngươi mặc vào y phục này, giờ là sư huynh đệ với ta, chớ xưng hô đại nhân gì, Tôn Giả cần sư đệ ngươi đi làm chuyện là truy sát một tên phản đồ." 

"Phản đồ!" Dương Khai biến sắc. 

"Không sai." Đỗ Như Phong lạnh lùng, "Người này ngày trước phạm phải sai lầm lớn, lại không biết hối cải, lại chạy khỏi Thất Xảo Địa, tội không dung xá, Tôn Giả muốn ngươi đi tìm hắn, mang đầu hắn về!" 

Dương Khai nháy mắt mấy cái, hơi chột dạ nói: "Mệnh Tôn Giả, sư đệ nên tuân theo, thế nhưng sư đệ muốn hỏi một câu, tên phản đồ này. . . Là tu vi gì?" 

Đừng hứng thú bừng bừng đi ra ngoài, kết quả phát hiện người ta là Khai Thiên cảnh, vậy còn làm cái méo a, đến lúc đó không biết là ai giết ai. 

Đỗ Như Phong khẽ cười nói: "Yên tâm, tu vi của hắn tương đương ngươi, hơn nữa còn có thương tại thân." 

Dương Khai gật đầu nói: "Vậy không thành vấn đề, thế nhưng ta tìm tới hắn như nào? Sư huynh cũng biết bên ngoài hoàn vũ mênh mông, ngay cả đông nam tây bắc đều không phân rõ, lại rộng lớn vô ngần, hắn tùy tiện trốn. . ." 

"Sẽ có người đi cùng ngươi, chuyện lần này chẳng qua là đi ngang qua sân, trong lòng ngươi biết là được, kỳ thật cũng không cần ngươi làm nhiều gì." 

Còn có thể như vậy? Dương Khai sợ ngây người. 

Nhưng rất nhanh kịp phản ứng, chắp tay nói: "Tạ ơn Tôn Giả, Tạ sư huynh đề bạt!" 

Đỗ Như Phong vỗ vỗ vai hắn: "Tốt, việc này không nên chậm trễ, bây giờ ngươi lên đường đi, ra Hỏa Linh Địa, tự sẽ có người tiếp ứng ngươi." 

"Vâng!" Dương Khai lên tiếng, xông lên trời. 

Đưa mắt nhìn Dương Khai rời đi, Đỗ Như Phong mới thoắt cái biến mất. 

Một lát sau, trong tòa đại điện Hỏa Linh Địa, Đỗ Như Phong đứng trước cổng chính, cung kính hành lễ. 

Đại môn mở ra một khe, Đỗ Như Phong cất bước vào, đứng vững người, bên tai truyền đến tiếng: "Làm xong rồi?" 

"Hồi Tôn Giả, đã làm thỏa đáng." 

"Ừm." Tôn Giả nhẹ nhàng lên tiếng, "Nhìn dáng vẻ của ngươi, có nghi hoặc?" 

Đỗ Như Phong cười khổ nói: "Cái gì cũng không thể gạt được Tôn Giả, đệ tử quả thật có chút nghi hoặc." 

"Nói!" 

"Dương Khai kia mới đến, tu vi cũng không đủ, dìu hắn thượng vị thật sự không có vấn gì gì sao?" 

"Có thê ̉có vấn đề gì, chỉ là một quản sự vườn cây mà thôi, mà dù dìu hắn thượng vị, hắn lại có thể đắc ý trên vị trí này bao lâu? Nhiều lắm là nửa năm mà thôi." 

Đỗ Như Phong nghe mà biết ý: "Vu Luyện sư huynh sắp xuất quan?" 

"Không sai!" 

"Vậy không thành vấn đề, nửa năm mà thôi, xác thực không tính là gì." Đỗ Như Phong nhẹ nhàng gật đầu, "Còn có một chuyện đệ tử không rõ!" 

"Là liên quan tới phản đồ kia?" Đoàn Hải cười khẽ. 

"Chính là liên quan tới phản đồ kia!" Đỗ Như Phong khó hiểu nói: "Phản đồ kia cùng một thời gian tiến vào Hỏa Linh Địa với Dương Khai, tu vi cũng không cao, tuy phạm sai lầm, nhưng tội cũng không đáng chết, vì sao hắn khác muốn phản bội chạy trốn, hơn nữa còn cho hắn chạy đi!" 

"Thất Xảo Địa có đại trận, đại trận không mở, dù hắn là Khai Thiên cảnh cũng đừng hòng ra vào tự nhiên, nếu bản tọa không đồng ý, hắn sao có thể chạy thoát được!" 

Đỗ Như Phong giật mình, trước đó có chỗ suy đoán, chỉ là một Đế Tôn cảnh sao có thể thoát khỏi đại trận, giờ nghe Đoàn Hải nói vậy mới biết mình đoán không lầm, phản đồ kia có thể đào tẩu cũng là Tôn Giả cố ý gây nên, thậm chí có thể nói, sở dĩ hắn chạy trốn, chỉ sợ cũng là bị người kích. 

"Đây là vì gì?" Đỗ Như Phong không hiểu, "Nếu là cấp độ rác rưởi kia, đệ tử tùy tiện có thể xử lý, cần gì phải phiền phức như vậy." 

"Ngươi không hiểu!" Đoàn Hải chậm rãi lắc đầu, "Người kia, ngươi giết không được, lúc trước bản tọa tiếp dẫn hắn trở lại, phát hiện nếu để hắn chết trên tay người Thất Xảo Địa, về sau nói không chừng còn sẽ có chút phiền phức." 

Đỗ Như Phong sợ hãi cả kinh, Thất Xảo Địa thực lực không yếu, Thiên Quân cùng mấy vị Tôn Giả đều là trung phẩm Khai Thiên, có thể gây phiền phức cho Thất Xảo Địa tối thiểu nhất cũng là ngũ phẩm Khai Thiên, "Chẳng lẽ phía sau người kia có chỗ dựa?" 

. . . 

Dương Khai vừa ra khỏi vườn cây, Đại tướng quân liền bay xuống, Dương Khai cũng đã quen, không thèm để ý, tiếp tục tiến lên, rất nhanh ra khỏi Hỏa Linh Địa. 

Lối ra đại trận, hai bóng người đang đợi, thấy Dương Khai lao ra, tên mập mạp bên tay trái hỏi: "Người tới là Dương Khai Dương sư đệ?" 

"Chính là Dương mỗ!" Dương Khai tiến ra đón, chắp tay nói: "Bái kiến hai vị sư huynh, hai vị sư huynh đợi lâu." 

Vừa nói, cũng dò xét hai người, âm thầm kinh hãi, lúc đầu nghe Đỗ Như Phong nói chuyện lần này là đi ngang qua sân khấu, còn có hơi không quá tin tưởng, dù sao hắn xuất đạo đến nay, còn chưa từng đụng phải chuyện tốt như vậy, giờ nhìn thấy hai người này mới hiểu được, đó thật chỉ là qua loa, bởi vì hai người này đều là Khai Thiên cảnh! 

Nhìn khí tương tự Chu Chính, hẳn là nhất phẩm Khai Thiên! 

Mặc dù không biết người mình phải truy sát là ai, nhưng Đỗ Như Phong cũng đã nói, người kia thực lực cảnh giới ngang mình, nói cách khác, tuyệt đối không đến Khai Thiên, thậm chí không phải nửa bước Khai Thiên. Bên mình lại thêm hai Khai Thiên cảnh, đuổi theo giết một Đế Tôn, việc này thấy sao mà quái dị. 


Hai người liếc nhau, cũng hơi cười một tiếng, cảm thấy thái độ Dương Khai cũng không tệ lắm, mập mạp kia lúc này tỏ thái độ nói: "Sư đệ yên tâm, lần này Đỗ sư huynh đã phân phó, dù chúng ta có việc, cu ̃ng tuyệt đối không thể để cho sư đệ xảy ra chuyện, hai huynh đệ ta tuyệt đối liều mạng hộ Dương sư đệ chu toàn." 

"Còn chưa thỉnh giáo hai vị sư huynh xưng hô như thế nào?" Dương Khai khách khí hỏi, nghĩ thầm chẳng trách hai gia hỏa này có thái độ như vậy với mình, nguyên lai Đỗ Như Phong phân phó bọn hắn như vậy, nói đến mức độ này, bọn hắn khẳng định minh bạch Dương Khai là cực kỳ người trọng yếu đối với Đỗ Như Phong, ngày sau có thể sẽ trở nên nổi bật tại Hỏa Linh Địa, giờ tự nhiên là tranh thủ thời gian thừa dịp không phải thời điê ̉m quan trọng đến kết giao một phen, về sau nói không chừng có thể đi theo lên như diều gặp gió. 

Hai người báo lên tính danh, mập kia gọi Mã Lục, gầy hơn là Giang Thắng, nhàn thoại qua, ba người cùng nhau lên đường. 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.