Chương trước
Chương sau
"Là như vậy, hôm qua sau khi đệ tử tới vườn cây này, chuyện thứ nhất chính là kiểm kê số lượng linh quả, lại phát hiện thiếu một quả, mà lại mới bị hái đi một canh giờ, chính lúc đang phát sầu, đoàn người Đại quản sự đã đến phụ cận, lúc kia cũng không có thời gian đi tra rõ chân tướng, chuyện về sau đại nhân cũng tận mắt nhìn thấy, đệ tử suýt nữa vạn kiếp bất phục." 

Đỗ Như Phong híp mắt:"Ý ngươi là, việc này có quan hệ với Chu Chính?" 

"Trước khi chưa chứng thực, đệ tử không dám nói lung tung, còn xin Đỗ đại nhân đợi xem kịch hay!" 

"Kịch hay?" 

. . . 

Một nén nhang sau, trong một vườn cây khác, Dương Khai bay xuống, trực tiếp rơi xuống trước mặt hai người. Phản ứng của hai người này cũng là hoàn toàn tương phản, một người vui mừng quá đỗi, tiến đến phía trước nghênh đón, người còn lại hơi biến sắc mặt, lui lại một bước, nhìn Dương Khai biểu lộ tràn đầy kinh dị cùng không hiểu. 

"Lão đệ, ngươi không sao chứ?" Lão Phương trên dưới dò xét Dương Khai. 

Dương Khai không nhìn hắn, mà thẳng nhìn chằm chằm Hạng Dũng, hắc hắc nói: "Hữu kinh vô hiểm, trước đó không phải đưa tin nói rồi sao?" 

Lão Phương nói: "Không có tận mắt thấy, luôn không thể yên lòng, bây giờ tốt rồi, ngươi không có việc gì ta cũng không cần lo lắng." 

"Lão đệ tới là có chuyện sao?" 

Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, "Không có việc gì không thể ghé thăm ngươi sao?" 

"Thăm ta?" Lão Phương ngạc nhiên, đã đến thăm ta, vì sao nhìn chằm chằm vào Hạng Dũng? Bản năng cảm thấy giữa hai người này hẳn là có vấn đề gì, quay đầu nhìn Hạng Dũng, phát hiện quả nhiên có vấn đề, Hạng Dũng thế mà ánh mắt trốn tránh, vẻ chột dạ, không biết là thế nào. 

"Hạng huynh, mấy ngày không thấy, sao xa lạ quá rứa?" Dương Khai ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Hạng Dũng. 

Hạng Dũng lệ khí nói: "Ta với ngươi rất quen sao? Không quen lấy đâu ra xa lạ?" 

"Nói cũng phải, ta với Hạng huynh xác thực không quen, mà Hạng huynh, vì sao hôm nay nhìn thấy ta có vẻ ngoài ý muốn như thế?" 

"Ngoài ý muốn gì? Chỗ nào ngoài ý muốn!" Hạng Dũng phất tay quát, "Ta trời sinh con mắt đã to!" 

"Thật sao?" Dương Khai cười ha ha, "Không gạt Hạng huynh, hôm qua Đại tổng quản tới, tuần tra vườn cây của ta." 

Hạng Dũng trợn mắt nói: "Đại quản sự tới?" "Hạng huynh rất là quan tâm ta a!" 

"Ta quan tâm ngươi làm gì! Ta chỉ thuận miệng hỏi một chút" Hạng Dũng hừ lạnh một tiếng, đặt mông ngồi dưới đất, dựa vào một cây, ôm cánh tay nghiêng người chợp mắt. 

"Đại quản sự thật tới chỗ ngươi?" Lão Phương khẩn trương, bị Đại quản sự tuần tra không phải chuyện tốt gì, chăm sóc vườn cây là chức trách bọn tạp dịch, chăm sóc tốt không ban thưởng gì, nhưng nếu phát hiện không tốt, vậy nhất định là có trừng phạt, cho nên không có tạp dịch nào mong Đại quản sự đến địa bàn của mình, đều ước gì hắn ở giữa không trung nhìn một cái rồi đi, chỉ là mỗi lần Đại quản sự đến tuần tra, chắc chắn sẽ có một số người phải ăn quả đắng, Dương Khai cũng là vận khí đủ không tốt, trong vườn cây mấy trăm tạp dịch, Đại quản sự vậy mà tới chỗ hắn, lần này dù không có vấn đề khẳng định cũng sẽ bị tìm chút vấn đề ra, "Ngươi không có vấn đề gì a?" 

"Kém chút là không được gặp lão ca ngươi nữa." Dương Khai thở dài một tiếng, một mặt nghĩ mà sợ. 

Lão Phương giật mình: "Xảy ra chuyện gì, làm sao nghiêm trọng như vậy?" 

Dương Khai nghiêm nghị nói: "Tườn cây của ta, mất một Hỏa Linh Quả!" 

Lão Phương trợn mặt nhìn: "Lão đệ a, cái này không phải để đùa đâu a, sẽ chết người đấy, ngươi mới đến, mặc dù ta nói với ngươi rất nhiều quy củ trong vườn cây, nhưng ngươi có lẽ không ý thức được mất linh quả nghiêm trọng cỡ nào, ta nói với ngươi thế này, tính mệnh tạp dịch chúng ta, không bằng một linh quả!" 

"Ta biết, ta biết." Dương Khai gật đầu, "Mấ linh quả chính là tội lớn! Đại quản sự lập tức bắt ta lại, Đỗ đại nhân ra mặt cầu tình cũng vô dụng." 

"Vậy sao ngươi. . ." Lão Phương nghe mà hồ đồ rồi, Đỗ Như Phong ra mặt cầu tình cũng vô dụng, vì sao Dương Khai còn êm đẹp đứng ở chỗ này, sau đó lại xảy ra chuyện gì. 

Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay chỉ Đại tướng quân trên đầu: "Thời khắc sống còn may là Đại tướng quân ra lực, nó thế mà từ trong miệng phun ra một hột, kể từ đó, chân tướng cũng rõ ràng." 

Lão Phương nháy mắt mấy cái, xem như nghe rõ: "Nói như vậy, linh quả kia là Đại tướng quân ăn?" 

"Chính vậy, bằng không trong vườn cây làm sao lại vô duyên vô cớ thiếu một quả, ai lại có gan dám đi trộm că ́p!" 

"Hù chết lão phu!" Lão Phương thở phào một hơi, mặc dù biết Dương Khai đứng ở chỗ này khẳng định đã gặp dữ hóa lành, nhưng nghe 

toàn bộ chuyện vẫn là không khỏi run sợ trong lòng. 

"Vì sao Đại tướng quân lại làm vậy!" Lão Phương không hiểu nhìn đỉnh đầu Dương Khai. 

"Ta sao biết? Có lẽ là thèm ăn đi. Mà nguyên nhân gây ra việc này tuy là Đại tướng quân, nhưng cuối cùng cũng may có nó ta mới có thể chuyển nguy thành an, làm sao cũng nên tạ ơn nó mới phải, lão Phương, ngươi có Bích Hỏa Tằm không?" 

"Có một chút, không nhiều." 

"Lấy hết ra!" 

Lão Phương lấy Bích Hỏa Tằm, Dương Khai cũng không lưu lại, quay người rời đi. 

Trong hư không, một quang hoa như màn nước lưu chuyển, phía dưới quang hoa, Đỗ Như Phong ẩn nấp, quan sát toàn bộ, vị trí của hắn cách lão Phương không đến 30 trượng, nhưng từ đầu đến cuối lão Phương không chút phát hiện. 

Ngay sau khi Dương Khai rời đi, hắn đưa tay bấm pháp quyết, quang hoa hơi nhúc nhích, Dương Khai từ bên ngoài lặng yên không một tiếng động lách vào. 

"Biểu diễn vụng về như vậy, người ta sẽ cắn câu sao?" Đỗ Như Phong khẽ cười một tiếng. 

Dương Khai toét miệng nói: "Vậy cũng phải xem là ai, nếu là lão Phương sợ là không gạt được đi, nhưng Hạng Dũng mãng phu như vậy thì không nhất định, chờ một chút đi, nếu thật như ta đoán, hắn nhất định sẽ có hành động." 

Đỗ Như Phong nói: "Nếu ngươi đoán sai?" "Đại nhân sẽ phạt ta sao?" 

"Thế thì không đến mức, nhưng bản tọa không có nhiều thời gian như vậy, chỉ cho ngươi nửa ngày, nửa ngày sau nếu không thấy rõ ràng, việc này coi như thôi." 

"Được, nửa ngày!" Dương Khai cũng không thể không đồng ý, càng không có khả năng cò kè mặc cả gì với người ta, quay đầu nhìn trái phải một cái, hiếu kỳ nói: "Đại nhân, bí bảo này được vl" 

Đỗ Như Phong ngạo nghễ nói: "Ba ̉o vật na ̀y chính là Tôn Giả ban thưởng, gọi là Vô Ảnh Sa, dưới tam phẩm Khai Thiên không thể nhìn ra sơ hở, xem như phía trên tam phẩm Khai Thiên, chỉ cần không tìm kiếm cẩn thận, cũng có thể phát huy tác dụng." 

Đang nói chuyện, Dương Khai bỗng chấn động: "Cá mắc câu rồi." 

Phía dưới, ôm cánh tay tựa trên cây nghiêng người chợp mắt, Hạng Dũng chậm rãi mở mắt, dò xét quanh một hồi, đứng dậy, lo lắng cùng vẻ chần chờ trên mặt, giống như gặp chuyện gì khó mà quyết đoán. 

Trù trừ một hồi thật lâu, Hạng Dũng mới quyết định, quay đầu nói một tiếng: "Lão Phương, thay ta chiếu cố tốt vườn cây!" Nói xong cũng mặc kệ lão Phương có đồng ý hay không, trực tiếp xông lên trời, phương kia, chính là vị trí trung tâm vườn cây. 

Dưới Vô Ảnh Sa, Dương Khai cùng Đỗ Như Phong liếc nhau, Đỗ Như Phong nói: "chuyện chỉ sợ thật đúng là giống như ngươi nói." 

Dương Khai nói: "Đại nhân xem tiếp thì biết." 

Đỗ Như Phong không nhiều lời nữa, thôi động Vô Ảnh Sa, lặng yên theo sau Hạng Dũng, Hạng Dũng nhiều lần quay đầu cũng không hề phát hiện gì. 

Không lâu sau, phía trước xuất hiện một tòa Thiên Nhận cao phong, trên Thiên Nhận phong có đại điện, bình thường là nơi quản sự vườn cây ở lại làm việc, trên đỉnh thỉnh thoảng lại có tạp dịch ra ra vào vào, hiển nhiên đều là tìm đến Chu Chính. 

Chu Chính thích ở đình nghỉ chỗ biên giới sơn phong làm việc, ngồi ngay ngắn trong lương đình, tầm mắt bao quát non sông, phía dưới chính là vườn cây liên miên, cho người ta cảm giác hết thảy đều đang nắm giữ, Chu Chính thích chính là loại cảm giác này. 

Giờ tạp dịch tìm đến Chu Chính không nhiều, dù sao bình thường trong vườn cây cũng không có đại sự gì, cho dù có chút vấn đề, bọn tạp dịch cũng có thể tự nghĩ biện pháp giải quyết, chỉ có thực sự không giải quyết được mới tìm đến Chu Chính xử lý. 

Hạng Dũng sau khi đến nơi này không lập tức đi tìm Chu Chính, đoán chừng cũng là có chút chột dạ, chờ một canh giờ, chờ tạp dịch khác đi sạch mới lên. 

Trong lương đình, Chu Chính cũng không ngẩng đầu lên: "Chuyện gì!" 

"Chu quản sự!" Hạng Dũng hô nhỏ. 

Chu Chính biến sắc, ngẩng đầu nhìn lại, thấy là Hạng Dũng, lập tức liếc mắt nhìn quanh, cắn răng nói: "Sao ngươi lại tới đây, không phải bảo ngươi trong khoảng thời gian này đừng đến tìm ta sao?" 

Hạng Dũng khổ nói: "Ta cũng không muốn đến quấy rầy Chu quản sự, chỉ là có một chuyện mỗ gia thực sự nghĩ mãi mà không rõ, còn muốn xin Chu quản sự giải hoặc." 

Hai người một trước một sau tiến vào trong đại điện, Chu Chính phất lệnh bài trong tay, mở ra cấm chế, lúc này mới quay người trừng mắt Hạng Dũng nói: "Ngươi điên rồi, ở bên ngoài cũng dám nhấc lên chuyện kia, không biết cái gì gọi là tai vách mạch rừng sao? Nếu bị người nghe được, đừng nói là ngươi, chính là bản tọa cũng khó thoát khỏi cái chết!" 

Hạng Dũng nói: "Thế nhưng quản sự đại nhân trước đó nói qua, chỉ cần ta nghe theo sắp xếp của ngươi, Dương Khai kia hẳn phải chết không nghi ngờ! Sắp xếp của ngươi mỗ gia làm theo, gánh lấy phong hiểm rơi đầu, vì sao tiểu tử kia lại đang yên đang lành." 

Chu Chính nhíu mày: "Làm sao ngươi biết? Ngươi thấy Dương Khai rồi?" 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.