Chương trước
Chương sau
Phóng nhãn khắp cả Thất Xảo Địa, Khai Thiên tam phẩm chẳng những là hy vọng xa vời cực hạn của tất cả bọn tạp dịch, mà thậm chí có thể nói là thành tựu cực hạn của đại bộ phận đệ tử Thất Xảo Địa. 

Trừ những đệ tử được Tôn Giả xem trọng như Đỗ Như Phong ra, ai có thể lấy được tài liệu cao cấp hơn tam phẩm? Có cơ hội thành tựu Khai Thiên trên tam phẩm, khắp cả Thất Xảo Địa lác đác không có mấy người. 

Thế nhưng bây giờ, Dương Khai lại nói chí của hắn không ở tam phẩm, Điệp U cũng không phải người ngu, tất nhiên minh bạch hắn có ý tứ gì. Nhớ lại lúc trước, khi mình mới tới Hỏa Linh Chi Địa, hình như cũng có hoành đồ đại chí như thế này. Đáng tiếc dòng nước xiết của tuế nguyệt san bằng góc cạnh của mình, sớm đã không còn phần bốc đồng sảng khoái năm xưa nữa. 

Cũng không biết sau rất nhiều năm nữa, Dương Khai phải chăng cũng sẽ nhận mệnh giống như mình bây giờ hay không. . . 

"Ngươi lấy đâu ra nhiều Khai Thiên Đan như vậy?" Điệp U sau khi hỏi xong liền chợt nhớ lại, thu nhập tháng này của Dương Khai là 8000 mai, được ban thưởng 5000 mai, gộp chung một chỗ chính là 1 vạn 3. Tính cả thu nhập hai tháng trước của hắn thì cũng vừa đủ, mà cho dù không đủ thì đi tìm lão Phương mượn một chút cũng liền đủ. 

"Ngươi cũng đừng quản chuyện này." Dương Khai cười hắc hắc: "Hay là Tiểu Điệp ngươi giống như ta, muốn thành tựu phẩm giai cao hơn, chướng mắt tam phẩm này?" 

"Sao lại chướng mắt, lão Phương trước đó cũng đã nói, phẩm cấp của chúng ta đã được định đoạt sẵn, muốn thay đổi cu ̃ng không có cơ hội, chỉ là. . ." 

Thấy nàng còn có hơi chần chờ, Dương Khai bèn nói: "Đừng suy nghĩ nhiều, ta cũng không có ý tứ gì khác, chỉ là làm sự tình đã đáp ứng trước đó. Bây giờ có năng lực, tất nhiên nên thực hiện, ta cũng không ngờ mình lại có thể mua được nhanh như vậy." 

Điệp U khe khẽ thở dài: "Tốt a, ta nhận. Bất quá coi như là ta mượn ngươi, bây giờ mỗi tháng ta cũng được phân không ít Khai Thiên Đan từ chỗ của ngươi, con số này cũng không phải trả không nổi." Dừng một chút, nàng nghiêm mặt nói: "Tiểu đệ, cám ơn ngươi!" 

Dương Khai bật cười: "Lúc trước khi ngươi giúp ta, ta cũng không có nói tạ ơn như vậy." 

Điệp U nói: "Sao có thể giống nhau được, thời điểm ta giúp ngươi cũng không trả giá bao nhiêu, thế nhưng thứ này lại có giá trị tới 1 vạn 6 ngnafn mai Khai Thiên Đan." 

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: "Từ xưa đến nay, người dệt hoa trên gấm nhiều, người đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi ít. Đối với ta, số Khai Thiên Đan ngươi giúp đỡ ta không có cách nào cân nhắc được." 

. . . 

Cùng lúc đó, trong thôn làng của Tạp Dịch phòng, trong một gian phòng khác, có hai người đang ngồi đối diện nhau, trên bàn bày đầy thịt rượu. Trong đó có một người ân cần mời rượu, nhiệt tình gắp thức ăn, khuôn mặt đầy vẻ nịnh nọt cùng tươi cười: "Chu quản sự, nếm thử cái này, những thứ này đều là do Hạng mỗ cố ý mua về từ phường thị bên kia." 

Chu Chính rượu đến liền uống, đồ ăn đến liền ăn, từ từ để đũa xuống nói: "Một bàn thịt rượu này tốn không ít a?" 

Hạng Dũng nói: "Không tốn bao nhiêu không tốn bao nhiêu, Chu quản sự vui vẻ là được." Nhưng trong lòng hắn lại thầm mắng, muốn mời đối phương ăn một bữa cơm thật đúng là không dễ dàng. Khi từ vườn trái cây trở về, hắn đã cố ý đi mời, nhưng Chu Chính lại tỏ ra xa cách với hắn. Liên tiếp đi tìm đối phương mấy lần, Chu Chính mới nói cho hắn biết, uống rượu ăn cơm cũng được, bất quá không đi phường thị, không có tâm tình đi, ăn ở ngay tại Tạp Dịch phòng này thuận tiện hơn. 

Hạng Dũng còn có thể làm thế nào? Tất nhiên là tự mình đi phường thị mua một bàn thịt rượu, sau đó đóng gói mang về. 

Qua ba lần rươ ̣u, đồ ăn qua ngũ vị, thuận miệng tán gẫu, bầu không khí dần dần nồng ấm hơn, Hạng Dũng nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng nói: "Chu quản sự, ngươi thấy sự tình của Hạng mỗ nên làm như thế nào mới phải." 

Chu Chính gắp đồ ăn ăn, vừa ăn vừa nói: "Việc này Chu mỗ xin lỗi ngươi, bất quá việc này Chu mỗ cũng bất lực a. Đỗ đại nhân đã lên tiếng, Chu mỗ cũng phải đổi cho thằng kia một nơi được được, nếu không thì sẽ không thể bàn giao cho Đỗ đại nhân bên kia." 

Hạng Dũng kém chút nữa đã chửi mẹ nó, Đỗ đại nhân bảo ngươi đổi chỗ cho Dương Khai, vườn trái cây lớn như vậy, thể mà cứ nhắm vào mình mà đổi? Trong lòng khó chịu, kéo theo biểu lộ trên khuôn mặt hắn cũng có vẻ hơi dữ tợn: "Nếu Đỗ đại nhân đã lên tiếng, vậy thì quả thực nên làm theo. Bất quá Chu quản sự, chúng ta không phải có thể đổi cho hắn một địa phương khác hay sao. Hạng mỗ chăm sóc mảnh đất kia nhiều năm như vậy, cũng có chút cảm tình, không nỡ đi a." 

Chu Chính cười lạnh trong lòng, tất nhiên biết hắn không phải có cảm tình với mảnh đất kia, mà là có cảm tình với hàng xóm sát vách, nên khoát tay nói: "Không có cách nào, không có cách nào a, nếu là mấy ngày trước thì có lẽ còn có chút khả năng, nhưng đến hiện tại, ta lại không động được hắn." 

"Vì sao?" Hạng Dũng trừng mắt: "Tiểu tử kia có ba đầu sáu tay ư, với bản sự của Chu quản sự mà cũng không làm gì được hắn sao?" 

"Không đến mức ba đầu sáu tay…" Chu Chính cười khổ một tiếng: "Bất quá tiểu tử kia lần trước lập được đại công, được Đỗ đại nhân ưu ái. Mấy ngày trước khi Đỗ đại nhân đi tuần tra vườn trái cây còn cố ý đáp xuống nói với hắn mấy câu. Bây giờ Đỗ đại nhân cũng biết hắn đang ở trên mảnh đất kia, nếu như ta lại tùy ý đổi chỗ của hắn, Đỗ đại nhân về sau hỏi ta, ngươi nói ta phải giải thích như thế nào?" 

"Đỗ đại nhân cố ý đáp xuống nói chuyện cùng hắn?" Hạng Dũng ngạc nhiên đến cực điểm, thực sự nghĩ mãi mà không rõ vì sao tên Dương Khai kia lại có số phận tốt như vậy. 

Im lặng một trận, Hạng Dũng lại ân cần rót rượu, thấp giọng nói: "Chu quản sự, không động được hắn, vậy chúng ta có thể động người khác a. Hạng mỗ cũng không cần mảnh đất kia, ngươi nghĩ biện pháp điều ta đến mảnh đất sát vách chỗ đó là được, chuyện này không khó phải không?" 

Chu Chính nói: "Nhân viên điều động, dù sao cũng phải có cái cớ mới được. Người ta làm việc tốt, ta dựa vào cái gì để điều người ta đi?" 

Hạng Dũng nghe xong thì liền im lặng, thầm nghĩ việc này ngươi lần đầu tiên làm sao? Trước kia cũng không phải chưa từng làm! Hơn nữa hắn thân là quản sự của vườn trái cây, điều động nhân viên bất quá chỉ cần một câu nói, ai có thể nói này nói kia? Đây rõ ràng là không muốn giúp a, nhìn sắc mặt đáng giận kia của Chu Chính, hắn không khỏi thầm nổi giận một trận. 

Lại nghe Chu Chính cười lạnh nói: "Ngươi cứ quan tâm mảnh đất kia, còn không bằng quan tâm đến người kia, đất không có, còn có thể đổi, người không có, ngươi lấy cái gì để đổi." 

"Người nào?" Hạng Dũng nghe mà hồ đồ. 

"Ngươi nói người nào?" Chu Chính lạnh nhạt nhìn qua hắn. 

Hạng Dũng nháy mắt mấy cái: "Tiểu Điệp? Tiểu Điệp thế nào?" Hắn bỗng nhiên khẩn trương lên, đứng bật dậy, bộc lộ bộ mặt hung ác của mình: "Tiểu Điệp nàng xảy ra chuyện gì?" 

Chu Chính khẽ cười nói: "Điệp U cô nương có thể xảy ra chuyện gì? Nàng chẳng những không có xảy ra việc gì, mà lúc này e rằng còn đang khoái hoạt đây." 

Hạng Dũng nhíu mày nhìn chằm chằm vào hắn, luôn cảm giác trong lời nói của hắn có hàm ý, lại phản cảm việc hắn cứ giả bộ như vậy, cộng thêm mấy lần từ chối vừa rồi, thanh âm không khỏi lạnh đi, nói: "Chu quản sự, ngươi có lời gì, không ngại nói thẳng ra. Hạng mỗ ta làm người sảng khoái, nghe không hiểu những thứ loanh quanh luẩn quẩn kia." 

Chu Chính chỉ tay về phía hắn, bộ dạng đau lòng nhức óc nói: "Cũng là bởi vì ngươi quá mức đơn thuần, nên bị người ta lừa gạt mà cũng không biết." 

"Ai dám lừa gạt ta?" Hạng Dũng nổi giận đùng đùng. 

"Thôi, không nói chuyện này, uống rượu uống rượu!" 

"Uống cái rắm!" Hạng Dũng đạp mạnh một cái, khiến cho cái bàn ngã lăn ra đất, thịt rượu hất văng ra ngoài, kém chút dính đầy đầu đầy mặt Chu Chính, may mắn là hắn tránh đủ nhanh. 

"Hạng Dũng, ngươi muốn làm gì!" Chu Chính giận dữ, mặc dù sớm biết Hạng Dũng là hạng người thô kệch, nhưng hắn lại không ngờ rằng đối phương thô bỉ đến mức này. 

Hạng Dũng sắc mặt dữ tợn, thần sắc kiệt ngạo nói: "Chu quản sự, mỗ gia hảo ý mời ngươi tới uống rượu, ngươi lại làm cho mỗ gia ấm ức trong lòng, chuyện này không đúng sao?" 

"Người khiến ngươi ấm ức không phải bản tọa, mà là một người hoàn toàn khác, ngươi nổi điên với ta làm gì!" 

Hạng Dũng lắc lắc cổ: "Ta mặc kệ, Chu quản sự ngươi hiện tại không nói rõ ràng ra thì đừng hòng đi!" 

Chu Chính liên tục cười lạnh: "Ngươi xác định muốn biết?" 

Hạng Dũng nhìn hắn chằm chằm, giống như muốn ăn thịt người, ý tứ trong đó đã rất rõ ràng. 

Chu Chính cắn răng nói: "Tốt tốt tốt, nếu ngươi đã muốn biết, vậy ta liền để cho ngươi biết, hi vọng đến lúc đó ngươi sẽ không hối hận." Cũng không giải thích thêm nữa, hắn nhanh chóng lấy ra một tấm lệnh bài, thôi động rót lực lượng của mình vào trong đó, vung lệnh bài ra phía trước, thanh âm lạnh lùng nói: "Tự mình trừng to mắt nhìn cho rõ ràng đi." 

Vừa dứt lời, tại chỗ trống giữa hai người, lập tức xuất hiện một hình chiếu. Hình chiếu kia cu ̃ng không có chỗ nào ly kỳ, chỉ là một căn 

phòng mà thôi, hơn nữa đây còn là loại phòng bình thường nhất phổ biến nhất trong Tạp Dịch phòng. Phòng nhỏ như vậy, Tạp Dịch phòng không có năm trăm cũng có ba trăm. 

Hạng Dũng vậy mà nhìn một chút thì liền nhận ra: "Đây không phải là phòng của Tiểu Điệp hay sao?" 

"Ngươi cũng có chút nhãn lực đấy!" Chu Chính hừ lạnh. 

"Chu quản sự muốn mỗ gia nhìn cái gì?" Hạng Dũng không hiểu. 

"Từ từ xem, chậm rãi chờ, một hồi nữa ngươi sẽ biết." Chu Chính lười nhác nói nhảm nhiều với hắn. 

Hạng Dũng nhìn hắn một trận, đoán chừng mình cũng không hỏi ra được gì, nên hắn lập tức đưa tay sờ sờ cái cằm, cẩn thận quan sát. Nhưng hắn nhìn hoài cũng không thấy có chỗ nào kỳ quái, trái lại còn có hơi không thú vị. 

Đợi đến hơn nửa canh giờ sau, cánh cửa của căn phòng trong hình chiếu kia mới bỗng nhiên mở ra. 

Hạng Dũng khẽ giật mình, mong chờ nhìn tới. 

Bất quá một khắc sau, sự chờ mong tràn đầy trong mắt hắn biến thành sự ngạc nhiên, ngay sau đó liền biến thành phẫn nộ, lửa giận trong đôi mắt cháy hừng hực, cả người hắn giống như một ngọn núi lửa sắp phun trào vậyk. 

"Dương Khai!" Hạng Dũng cắn răng quát khẽ: "Tiểu tử này sao lại đi ra từ phòng của Tiểu Điệp giữa đêm hôm khuya khoắt như vậy?" 

Trong hình chiếu kia, khi Dương Khai đi ra ngoài, tâm tình hình như rất không tệ, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười. Điệp U ở phía sau cũng không biết nói với hắn điều gì, gương mặt xinh đẹp ửng đỏ lên, Dương Khai cũng không quay đầu lại, chỉ phất phất tay rời đi. 

Chu Chính ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, chậc chậc lên tiếng: "Trời tối người yên, cô nam quả nữ, ngươi cảm thấy tiểu tử này vừa mới làm gì? Chậc chậc, mới đến Hỏa Linh Chi Địa mấy tháng, đã được Đỗ đại nhân chiếu cố, lại được mỹ nhân ưu ái, thật là khiến người ta hâm mộ hâm mộ." 

Da mặt của Hạng Dũng co rút một trận, lửa giận trong mắt hắn trong nháy mắt hóa thành vô tận sát cơ: "Hỗn trướng!" 

Hắn quay người lại, xách rìu nơi tay, sát khí mênh mang, đi ra khỏi cửa: "Lão tử đi giết hắn!" 


Chu Chính nói: "Vậy thì ngươi nhất định sẽ bị cấm túc ba năm. Trong khoảng thời gian đó, tiểu tử này trái lại sẽ có thể muốn làm gì thì làm Điệp U cô nương." 

Hạng Dũng bỗng nhiên quay đầu, nhìn hằm hằm về phía Chu Chính. 

Chu Chính cười lạnh: "Nhìn ta làm gì, ta cũng không phải người động vào nữ nhân của ngươi!" 

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.