Chương trước
Chương sau
Nhìn chằm chằm ba mầm non tận một canh giờ, Dương Khai phát hiện ba thứ này thật sự dài thêm một đoạn, mặc dù không đến một tấc, nhưng cái này cũng đầy đủ làm người nghe kinh sợ. 

Là do Bất Lão Thụ sao? Bất Lão Thụ bị mình dung hợp, giúp mình khởi tử hồi sinh, về sau ngưng tụ tất cả tinh hoa Mộc hành vào trong 

đạo ấn, kể từ đó, mặc dù năng lực cải tử hồi sinh không còn, nhưng trong đạo ấn lại có Mộc hành cấp cao nhất, đối với việc tu luyện ngày sau có trợ giúp thật lớn. Bây giờ mình thôi động lực lượng Mộc hành trong đạo ấn, chẳng khác nào là đang dùng lực lượng Bất Lão Thụ, có thể làm cho mầm non trưởng thành trong vòng một canh giờ cũng có thể hiểu được. 

Cái này thật có chút ghê gớm, theo lão Phương nói, Hỏa Linh Quả Thụ muốn từ một gốc mầm non trưởng thành lên, tối thiểu nhất cũng phải 

hai ba trăm năm, chờ đến khi cây ăn quả trưởng thành tốt mới có thể nở hoa kết trái. Ba mầm non này trồng xuống cũng chưa tới mười năm, hàng năm cũng mới lớn lên một chút xíu, bỗng nhiên lập tức cao hơn một tấc, nếu để cho người ta phát hiện, không chừng sẽ dẫn lửa thiêu thân. 

Nhưng mà dài thì cũng đã dài hơn rồi, Dương Khai cũng không thể ấn chúng nó xuống, thầm hạ quyết tâm, lần sau có làm gì, nhất định phải chú ý ba mầm non này, không thể tiếp tục để bọn chúng bị Mộc hành của mình tác động đến. 

Mà lại chỉ một tấc, nếu không phải ngày đêm quan sát, hẳn là cũng sẽ không có người phát hiện. 

Tóm lại nơi này là địa bàn của hắn, những người khác ai sẽ không có việc gì tới chú ý chỗ này, cho nên tạm thời tình cảnh của mình hẳn là không có nguy hiểm gì. 

Cẩn thận quan sát một hồi lâu, xác định một tấc này sẽ không khiến người nào chú ý, Dương Khai mới hơi yên lòng hơn chút. 

Còn chưa đứng dậy, liền nghe được tiếng vỗ cánh bay nhảy truyền đến, một khí tức quen thuộc tiếp cận tới phía mình, quay đầu nhìn lại. Thấy nơi bầu trời cách mặt đất không đến 30 trượng, một kim kê đang ra sức quơ quơ cánh, xiêu xiêu vẹo vẹo bay về phía trước, cũng không biết là bất thiện phi hành hay là thân hình quá mức to mọng, Tư Thần Đại tướng quân bay chập trùng, một bộ lúc nào cũng có thể rơi xuống. 

Trong vườn trái cây, những người khác hiển nhiên cũng phát hiện nó, trong khoảnh khắc, từng đạo lưu quang từ mặt đất bay lên, Tư Thần Đại tướng quân liền bị vây quanh kín. Từng người xông nó cúi đầu khom lưng, còn có người chủ động dâng lên Bích Hỏa Tằm, Đại tướng quân lại không thèm để ý, chỉ lo bay về phía trước. 

Bị vây phiền, Tư Thần tướng quân ác ác kêu lên, hai cái cánh dài rộng dùng sức bay, có vẻ như đang đuổi người. 

Dương Khai ôm tay đứng dưới xem náo nhiệt, cười ha hả. 

Cười cười liền xảy ra chuyện, cũng không biết làm sao, Tư Thần tướng quân bỗng dừng lại, chúi đầu, ngã lộn nhào cắm xuống mặt đất, mặc nó bay nhảy cánh như thế nào cũng không vững vàng lại nổi. 

Một tràng tiếng thốt lên, tất cả mọi người sắc mặt đại biến. 

Dương Khai càng là sắc mặt đen như đáy nồi, không gì khác, xuẩn kê này rơi xuống chính là địa bàn của mình. Tư Thần tướng quân rơi xuống trước mặt Dương Khai, cách Dương Khai chỉ 3 trượng, một đầu đâm vào trong đại địa, hai cánh co quắp. 

Dương Khai ngây ra như phỗng. 

Ngẩng đầu nhìn trời, một đám người cũng đều nhìn lại hắn, chớp mắt sau, như thương lượng xong, đám người ầm ầm tán đi, hóa thành từng đạo lưu quang trở về địa bàn của mình. 

Dương Khai há miệng giận mắng một tiếng, cũng muốn quay người đi, nhưng nơi này là địa bàn của mình, người khác chạy, mình chạy đi đâu? Chuyện xấu rồi, tuy nói mình cũng không làm gì Tư Thần tướng quân, nhưng nếu nó thật sự xảy ra chuyện trên địa bàn của mình, Dương Khai dám cam đoan mình tuyệt đối không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai, thậm chí không chỉ là mình, những người vừa rồi vây quanh, cũng không một ai chạy thoát. 

 m trầm đứng tại chỗ nhìn xuẩn kê kia, mặt Dương Khai cũng run rẩy. 

Nói thế nào cũng là thân phụ dị chủng huyết mạch, mà lại thực lực cũng không tầm thường, không đến mức ngã một cái liền xảy ra chuyện a? Trấn an mình một câu, Dương Khai đi tới phía trước, ngồi xổm trước mặt Tư Thần Đại tướng quân, tay chọc chọc nó. 

Đại tướng quân càng run cánh lợi hại hơn, Dương Khai giật mình, vội vàng ôm lấy nó, rút nó từ dưới mặt đất lên. 

Vừa thoát, Đại tướng quân liền cánh vẫy, cổ lắc lư liên tục, miệng mổ mổ tới Dương Khai. 

Dương Khai bản năng vỗ ra một chưởng. 

Một tiếng gà gáy bi thương, Đại tướng quân ngã bay ra ngoài, lông gà đều mất mấy cây. 

"Ngươi có bệnh a, ngươi mổ ta làm gì?" Dương Khai cả giận nói. 

Tư Thần tướng quân trừng lớn hai mắt, một bộ không dám tin, như thể không nghĩ tới tại Hỏa Linh Địa này lại có người dám động thủ với mình, lại nhìn xuống mấy cây lông rụng mất, Đại tướng quân lập tức nổi giận, nhảy lên cao, thân thể mập mạp hóa thành một vệt kim quang, phóng thẳng tới Dương Khai. 

Dương Khai vốn có chút chột dạ, vừa rồi chỉ là bản năng đánh nó một cái, bây giờ thấy nó thế mà không buông tha, cũng tức giận trong lòng, 

càng ngày càng bạo, lúc này nghênh tiếp, hai chưởng bay ra, lực lượng cuồn cuộn, đánh cho Tư Thần tướng quân thét lên ác ác. 

Cách đó không xa, lão Phương nghe được động tĩnh, không biết bên này xảy ra chuyện gì, vội vàng chạy tới điều tra, vừa nhìn, lập tức trợn mặt, co rụt cổ đường cũ lui về. 

Trong dược viên, hai bóng một lớn một nhỏ giao thoa, lông gà bay loạn. 

Không thể không nói, Tư Thần tướng quân mặc dù trông hơi ngốc, thực lực quả thực không tệ, đặt ở Tinh Giới, đó cũng là cấp bậc Ngụy Đế, mà lại Dương Khai cũng có thể cảm giác được, gia hỏa này còn chưa xuất toàn lực. Sủng vật Hộ Địa Tôn Giả, chắc không đến mức sẽ chỉ biết hai chiêu mổ cào này, từ đầu tới cuối nó cũng không đụng tới bí thuật gì. 

Nó không cần bí thuật, Dương Khai tự nhiên cũng sẽ không dùng, chỉ bằng song chưởng liền để xuẩn kê không tới gần được. 

Đánh trọn vẹn một canh giờ, Đại tướng quân đoán chừng là mệt muốn chết rồi, lông trên người đều ảm đạm không ít, hai cái cánh mở 

ra, hung tợn trừng mắt Dương Khai, nhưng cũng không dám tiến lên nữa. 

Dương Khai liếc mắt nhìn nó, kiệt ngạo đắc ý: "Bản tọa tung hoành càn khôn nhiều năm, chỉ là một con gà cũng dám khiêu chiến bản tọa, không biết tự lượng sức mình!" 

Tư Thần tướng quân rõ ràng bị tức, tiếp tục nhảy đến mấy lần. 

Dương Khai có thể cảm giác được nó không cam lòng cùng khuất nhục, cười ha ha: "Thức thời thì xéo đi nhanh lên, còn dám tới đừng hỏi tại sao bản tọa thích gà hầm." Nói rồi còn giơ nắm đấm. . . 

Tư Thần tướng quân nhìn chằm chằm hắn, bỗng nhiên con ngươi đảo một vòng, quay người phóng đi. 

Dương Khai nhíu mày: "Ngươi làm cái gì?" Một khắc sau, sắc mặt đại biến: "Ngươi dám!" 

Thoắt một cái, ngăn lại trước mặt nó, vỗ ra một chưởng, Tư Thần tướng quân lại sớm có đề phòng, nhảy ra sau, trực tiếp nhảy tới một cây ăn quả, đầu duỗi ra, mổ tới Hỏa Linh Quả. 

Dương Khai giận tím mặt, còn gà này đánh không lại mình lại muốn lấy biện pháp này tới đối phó mình, thật sự ác độc. Trái cây nơi này nếu thật sự bị nó làm hỏng, mình căn bản không có cách nào bàn giao với Chu Chính, đến lúc đó chịu trách phạt cũng không phải xuẩn kê này, mà là mình. 

Đưa tay chộp tới, bỏ qua không gian cách trở, ôm đồm trên cổ Tư Thần tướng quân, xách nó lại trên tay. 

Dương Khai hung tợn nhìn nó: "Ngươi muốn chết sao?" 

Dương Khai gật đầu: "Đừng có làm bậy nữa!" 

Nhẹ nhàng buông tay ra, Tư Thần tướng quân liền lao thẳng đến cây gần nhất. 

Dương Khai bắt nó trở lại, giận quá thành cười: "Xem ra ngươi không biết chữ 'Hầm' viết như thế nào!"

 

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.