Chương trước
Chương sau
Trong hư không, Cự Thần Linh khổng lồ ngồi xếp bằng, như một tòa núi lớn, đại thủ sờ lấy bụng của mình, vẻ mặt buồn thiu, hai con mắt trông như mặt trời nhìn chằm chằm thân ảnh nho nhỏ phía trước, tràn đầy vẻ khao khát.

Trương Nhược Tích bị hắn nhìn đến tê cả da đầu, mặc dù biết Cự Thần Linh bộ tộc trời sinh hiền lành, không thích tranh đấu, nhưng đối mặt một tồn tại cường đại bất cứ lúc nào đều có thể thở chết mình, cũng không có bao nhiêu cảm giác an toàn.

Nàng theo Dương Khai phân phó đến chỗ này chờ đợi, vừa chờ chính là nửa năm, cho tới giờ Dương Khai vẫn chưa từng hiện thân.

Cự Thần Linh ngược lại là từ trong ngủ mê thức tỉnh, một bộ bị đói chết. Nàng cũng biết, Cự Thần Linh bộ tộc, trừ phi là đang ăn uống cùng ngủ say, mãi mãi sẽ là một bộ đói khát như thế, đây là thiên tính, không cách nào cải biến. Một đại gia hỏa như thế, một bên toát ra vẻ đói khát, một bên sờ lấy bụng, lại còn nhìn mình chằm chằm, loại áp lực vô hình kia vẫn thật sự khiến người ta như ngồi trên lửa.

Xa xa, có một bóng người chạy tới.

Trương Nhược Tích tinh thần chấn động, ngưng thần quan sát qua, một lát sau vui vẻ nói: "Tiên sinh tới."

Lời này là nói với Cự Thần Linh A Đại, A Đại không có kịp phản ứng, không biết tiên sinh đến cùng là thứ gì, vẫn nhìn nàng chằm chằm.

Nhưng một hồi sau, A Đại liền vui vẻ, quay đầu lại hướng Trương Nhược Tích nhìn, hiển nhiên cũng là cảm giác được gì.

Dương Khai chợt xuất hiện cách Cự Thần Linh không xa, nhìn Trương Nhược Tích một chút, khẽ gật đầu, mới quay đầu nhìn qua A Đại, cười nói: "Đói bụng?"

A Đại gật đầu: "Đói!"

Dương Khai nói: "Há miệng!"

A Đại ngoan ngoãn nghe lời: "A!" Lập tức há to miệng, mấy quân cờ bị luyện hóa bay vào trong miệng, A Đại lúc này mới thỏa mãn nhai cót ca cót két.

Dương Khai hét lên: "A Đại, ta phải đi xa nhà một chuyến, không biết lúc nào mới có thể trở về."

A Đại híp mắt ăn, hưởng thụ lấy, hàm hàm hồ hồ.

"Chúng ta là bằng hữu đúng không?" Dương Khai lại hỏi.

A Đại không có phản ứng, đến khi hắn nuốt đồ trong miệng xuống, lại trông mong nhìn tới, Dương Khai mới hỏi lần nữa: "Chúng ta là bằng hữu!"

"Bằng hữu, bằng hữu!" A Đại gật đầu.

"Nếu là bằng hữu, vậy lúc ta đi ngươi phải giúp ta chiếu khán tốt nhà của ta, cũng không thể ăn nhà của ta, nếu ngươi ăn, ta không có nhà để về."

A Đại nghe vậy không khỏi nhíu mày, một bộ rất đắn đo.

Dương Khai cười nói: "Thật muốn ăn cũng được, Nhưng phải đợi ta trở về, ta không tại, ngươi ngàn vạn không thể ăn."

A Đại vui vẻ lên chút: "Chờ ngươi trở về ăn!"

Dương Khai không nói thêm, lại tiện tay đánh mấy quân cờ, tiếng cót ca cót két lần nữa vang lên.

Lại quay đầu nhìn thế giới hình bán nguyệt kia một cái, Dương Khai hít sâu một hơi, quay qua Trương Nhược Tích nói: "Chúng ta đi thôi."

Dù trong lòng vạn phần không muốn, dù hiện tại lại muốn trở về nhìn một chút, nhưng vẫn là nhịn xuống, lần này đi, nếu hết thảy thuận lợi, tự nhiên có thể sớm ngày dẹp đường hồi phủ, cứu vãn Tinh Giới, nếu không thuận, đến lúc đó lại nghĩ biện pháp cũng không muộn, ngày sau luôn có cơ hội gặp lại.

Cự Thần Linh A Đại mặc dù nhìn chằm chằm Tinh Giới, nhưng trước khi toàn bộ Tinh Giới thực sự chết, hắn hẳn là sẽ không nóng lòng động thủ, mà thời gian này, tối thiểu nhất cũng là lấy ngàn năm mà tính. Thời gian dài như thế, Dương Khai cũng không tin mình tìm không thấy Thế Giới Thụ kia.

Mà lại A Đại thủ ở chỗ này còn có chỗ tốt khác, tối thiểu nhất Cự Thần Linh bộ tộc cường đại có thể uy hiếp một số hạng giá áo túi cơm, mặc dù thật có cường giả đại năng trong lúc vô tình đi qua nơi đây, có A Đại tọa trấn, có lẽ cũng sẽ không dễ dàng tiến lên. Nói một cách khác, an toàn của Tinh Giới, Dương Khai cũng không cần lo lắng nhiều gì.

Hai người thành đôi, một đường tiến lên.

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

Nhược Tích tâm tình rất vui sướng, trên đường đi mặc dù không nói nhiều, lại luôn luôn ý cười nghiên nghiên, hồi tưởng lúc trước đi theo tiên sinh từ Trương gia Phong Lâm thành, đối mặt các loại nguy hiểm gần như không hề có lực hoàn thủ, đều là tiên sinh bảo vệ mình, chưa từng nghĩ đến, mình lại có một ngày có thể sánh vai cùng tiên sinh, có thể vì tiên sinh bài ưu giải nạn, khi đó mình, nguyện vọng lớn nhất chính là có thể ở chỗ nào đó giúp được tiên sinh một tay, bế quan Huyết Môn, mấy chục năm như một ngày, bây giờ rốt cục có tư cách này.

"Nói cho ta chuyện ngoài càn khôn." Dương Khai bỗng mở miệng, lần này đi ra ngoài càn khôn, tiền đồ chưa biết, phương diện tình báo tự nhiên là phải biết càng nhiều càng ít.

Trương Nhược Tích nghiêm mặt, trả lời: "Ký ức tiên tổ không trọn vẹn, ta biết cũng không quá toàn diện."

"Dù sao cũng hơn ta không hiểu gì cả, biết gì nói nấy đi." Dương Khai cười.

Trương Nhược Tích lập tức thuận miệng nói, biết gì nói nấy.

Tinh Giới là một phương thế giới, loại tồn tại như Tinh Giới, toàn bộ càn khôn đếm không hết, những thế giới này chính gọi là trong càn khôn, mà bên ngoài những thế giới này gọi là ngoài càn khôn.

Ngoài càn khôn, chính là mênh mông hoàn vũ, vô biên vô ngần.

Trong hoàn vũ mênh mông này, các phương thế lực lớn nhỏ hỗn tạp, riêng phần mình chiếm cứ lấy một khối hoặc lớn hoặc nhỏ địa bàn, đấu đá lẫn nhau, tổng thể tới nói, hỗn loạn tưng bừng, trên đại thể so với thế cục Tinh Giới thì không khác nhau nhiều lắm, chỉ là những tồn tại ngoài càn khôn kia nắm giữ lực lượng cường đại hơn thôi, có thể lăn lộn ở ngoài càn khôn, đều là cường giả ngưng tụ đạo ấn, nói cách khác, trên cơ bản tất cả đều là cấp bậc Đại Đế.

Dương Khai nghe vậy mà sầm lại, mình như này, ở ngoài càn khôn chẳng phải là hạng chót? Nếu ở ngoài càn khôn đụng phải cường giả Khai Thiên cảnh, mình sợ là ngay cả sức hoàn thủ cũng không có.

Mặc dù lúc ấy Đại Ma Thần cũng là Khai Thiê cảnh, nhưng dù sao mới vừa trùng sinh, mà chiến trường là tại Tinh Giới, có cả một càn khôn như Tinh Giới chèo chống gánh chịu, Dương Khai cùng chư vị Đại Đế mới có thể phát huy lực lượng viễn siêu bản thân.

Bây giờ không có Tinh Giới để dựa vào, chỉ bằng thực lực bản thân, Dương Khai tự phó không có khả năng chịu đựng được Khai Thiên cảnh người ta tam quyền lưỡng cước, điểm tự hiểu lấy ấy hắn vẫn phải có.

Mà trong hoàn vũ mênh mông kia, đã khai phát ra nhiều khu vực, rất nhiều bảo địa đều là đã bị một số thực lực cường đại chiếm cứ, những bảo địa này, dựa theo sản xuất vật tư cùng hoàn cảnh trong đó tới phân chia, có thể chia làm 72 phúc địa, 36 Động Thiên, thế lực chiếm cứ những bảo địa này, đều là tồn tại cực kỳ cường đại, khôi thủ những thế lực này cũng đều là Khai Thiên cảnh thậm chí nhân vật càng mạnh hơn.

"72 phúc địa, 36 Động Thiên?" Dương Khai nghe hai mắt tỏa sáng, cảm giác giống như là có một đại môn mới chầm chậm mở ra trước mắt mình.

Trương Nhược Tích gật đầu nói: "Những bảo địa này rất nổi danh. Tiên tổ năm đó hình như xuất thân từ một nơi gọi là Lang Gia phúc địa."

"Ồ?" Dương Khai nhíu mày, "Nói như thế, nếu có khả năng, ngươi còn có thể nhận tổ quy tông?"

Trương Nhược Tích cười nói: "Tiên tổ là tiên tổ, ta là ta, mà lại chuyện mấy vạn năm trước, người ta có nhận ra hay không lại là hai chuyện, còn nữa, bây giờ Lang Gia phúc địa ở nơi nào ai cũng không biết, phần lớn động thiên phúc địa đã hình thành cũng không phải là sẽ không thay đổi, không có lộ dẫn đặc biệt, trừ phi vận khí đặc biệt tốt, nếu không rất khó tìm được, chuyện nhận tổ quy tông tạm thời không cần nghĩ." Nói tới đây, sắc mặt đỏ đỏ, liếc qua Dương Khai: "Ta vẫn nguyện ý ở cùng tiên sinh."

Dương Khai đưa tay vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, cười nói: "Nếu có cơ hội mà nói, nếu đối phương nguyện ý tiếp nhận, người nên nhận tổ quy tông đi, ngươi cũng đã nói, ngoài càn khôn kia, có thế lực thuộc về mình càng tốt hơn."

Trương Nhược Tích quyết quyết miệng, nói tránh đi: "Nhưng ngày sau tiên sinh muốn cô đọng Ngũ Hành Kim lực, có lẽ có thể đi tới một nơi gọi là Kim Linh phúc địa."

"Là thế nào?" Dương Khai không hiểu.

Trương Nhược Tích giải thích nói: "Bây giờ tiên sinh cũng biết, muốn tấn thăng Khai Thiên cảnh cần ngưng tụ Âm Dương Ngũ Hành, mà tiên sinh lựa chọn ngưng tụ đầu tiên là Mộc hành, Mộc sinh Hỏa, kế tiếp là Hỏa hành, Hỏa sinh Thổ, Thổ sinh Kim, sau Thổ hành chính là Kim hành. Tiên sinh mới tới ngoài càn khôn, muốn tìm kiếm Kim hành thích hợp chỉ sợ cũng không dễ dàng. Nhưng Kim Linh phúc địa này lại có sẵn Duệ Kim Nguyên Sát, chỉ cần ra được giá tiền là có thể tiến vào bên trong ngưng tụ Kim hành."

Dương Khai ngạc nhiên: "Kim Linh phúc địa là làm ăn sao? Nghe có vẻ tiện lợi vậy a."

Mà theo lời Trương Nhược Tích, Duệ Kim Nguyên Sát trong Kim Linh phúc địa này, tối thiểu nhất cũng là vật liệu cô đọng ngũ phẩm.

Lựa chọn vật liệu cô đọng Âm Dương Ngũ Hành đối với Khai Thiên cảnh là cực kỳ trọng yếu. Võ giả một khi tấn thăng Khai Thiên, phẩm giai sẽ căn cứ theo vật liệu Âm Dương Ngũ Hành lúc lựa chọn cô đọng mà xác định, nhưng mặc dù cơ bản đã định hình, cũng không phải không có khả năng tăng lên, chỉ có điều muốn tăng lên phẩm giai Khai Thiên cảnh thì cực kỳ khó khăn.

Kim Linh phúc địa cố nhiên mở rộng cánh cửa tiện lợi, nhưng muốn vào trong đó cũng không phải không có đại giới nào, chỉ có ra được giá tiền, mới có thể vào trong đó, hơn nữa còn có thời gian hạn chế, thời điểm vừa đến, mặc ngươi có cô đọng thành công hay không, đều sẽ bị ném ra ngoài.

Dựa vào Duệ Kim Nguyên Sát này, Kim Linh phúc địa kiếm lời đầy bát.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.