"Cho nên điểm mấu chốt nằm ở chỗ phải làm thế nào để thế giới này khôi phục sức sống đúng không?" Hoa Ảnh Đại Đế hai mắt tỏa sáng, nói.
Trương Nhược Tích vuốt cằm nói: "Đúng là như thế." Dừng lại một chút, nàng nói tiếp: "Không biết chư vị đại nhân có từng nghĩ tới một chuyện, Mạc Thắng lúc trước đã từng thôn phệ Linh Thụy của Ma Vực, khi đó Ma Vực đã bất lực phản kháng. Nói một cách khác, lúc ấy hắn đã thành công. Có điều tình huống của Ma Vực hiện nay mặc dù nghiêm trọng hơn Tinh Giới, thế nhưng vì sao Ma Vực cuối cùng vẫn còn tồn tại?"
Dương Khai ôm cánh tay cười nói: "Có chuyện thì cứ nói thẳng, không nên bí bí hiểm hiểm làm gì."
Trương Nhược Tích thè lưỡi: "Là sinh linh!"
"Sinh linh?" Dương Khai nhíu mày.
"Linh Thụy của Ma Vực từng bị thôn phệ, thế nhưng sinh linh trên Ma Vực lại chưa từng diệt tuyệt. Sinh linh còn, sinh cơ còn, cung cấp sức sống cho Ma Vực, lực lượng Linh Thụy mất đi vẫn có thể từ từ khôi phục lại. . . Chỉ có một điều duy nhất khiến cho ta không hiểu chính là, Ma Vực nếu như còn lực lượng Linh Thụy, vậy thì vì sao Mạc Thắng vẫn còn muốn chạy đến Tinh Giới?"
Dương Khai giải thích nói: "Ngươi không có đi qua Ma Vực, không hiểu rõ tình huống của Ma Vực bên kia. Ma Vực trước đó bởi vì Mạc Thắng đại chiến một trận với Tuế Nguyệt Đại Đế, đã sớm sụp đổ, toàn bộ Càn Khôn thế giới hóa thành từng khối đại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687683/chuong-3766.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.