Chương trước
Chương sau
Thiên địa vù vù, linh khí cuồng loạn, cự đỉnh xuất hiện, khí tức của "Đại Đạo" chảy xuôi trong mỗi một nơi hẻo lánh bên trong Huyền Thiên điện. Vào giờ khắc này, những Ngụy Đế đang ở bên trong Huyền Thiên điện, bao quát cả Bán Thánh Ma tộc, đều không khỏi sinh ra một loại cảm giác giống như trước mặt mình có một cánh cửa lớn vô hình được đẩy ra, mà trong cánh cửa lớn kia, chính là đỉnh cao Võ Đạo mà bọn hắn suốt đời theo đuổi. Đó là đồ vật đủ khiến cho bọn hắn điên cuồng đoạt lấy bằng bất cứ giá nào, thậm chí dù là phải đánh đổi bằng tính mạng của bản thân! 

Trong Huyền Thiên điện, từng bóng người lần lượt xuất hiện, hóa thành các đạo lưu quang, bay về nơi đặt cự đỉnh kia.

"Hư Thiên Đỉnh!" Cam Lễ nhịn không được mà nuốt xuống từng ngụm nước bọt. Cho đến giờ phút này, hắn mới khẳng định rằng tình báo lấy được từ Tinh Giới trước đó không có sai. Trong Huyền Thiên điện này, thật sự có Hư Thiên Đỉnh, mà đồ vật mấu chốt để vấn đỉnh Đại Đế, lại nằm ở bên trong Hư Thiên Đỉnh. Mặc dù trong lòng hắn rục rịch, khiến hắn có một loại suy nghĩ liều lĩnh, muốn tiến đến chỗ cự đỉnh để tìm hiểu ngọn ngành, thế nhưng Ma tộc bốn phía Bán Thánh nhìn chằm chằm, khiến hắn thực sự không dám có hành động thiếu suy nghĩ nào.

Một bên khác, Giáp Long nhìn chăm chú cự đỉnh kia một lát, lại quay đầu nhìn một bộ thi thể không đầu cách đó không xa, chính là nam tử họ Phùng trước đó bị Thương Mạt hại. Mặc dù hắn chỉ mới vừa tử vong trong chốc lát, thế nhưng cái đầu bị vặn xuống và cả bộ thi thể không đầu của hắn đều đã khô quắt đi.

Con ngươi màu vàng đất của hắn hiện lên một tia trầm ngâm, đây là do bước vào cánh cửa kia sao.

So với các Bán Thánh Ma tộc khác mà nói, Giáp Long lý giải rõ ràng hơn về tình huống trong Huyền Thiên điện hiện tại. Một ngày trước khi hắn lên đường tiến vào Huyền Thiên điện, Huyết Lệ đã từng bí mật triệu kiến hắn tới Tinh Thần cung, không ai biết đêm hôm đó Huyết Lệ rốt cuộc đã dặn dò điều gì, chỉ có một mình Giáp Long biết rõ.

Những Bán Thánh Ma tộc khác sau khi tiến vào Huyền Thiên điện đều chỉ biết đánh giết Ngụy Đế Tinh Giới, nhưng loại sự tình này căn bản là không cần phải cố ý phân phó. Nhân Ma hai tộc xem như gặp phải ở bên ngoài, cũng sẽ không làm như không thấy, huống hồ nơi này còn là Huyền Thiên điện, là nơi để tranh phong đại đạo.

Chỉ có Giáp Long rõ ràng, trong Thiên Địa Bí Cảnh này, mấu chốt để vấn đỉnh Đại Đế, không thể không có liên quan tới tử vong và giết chóc, chỉ khi nào máu tươi chảy đủ nhiều, thì đồ vật mấu chốt kia mới có thể xuất hiện.

Nam tử Họ Phùng tử vong, không thể nghi ngờ chính là một cọng rơm đè chết con lạc đà.

Lúc này, cự đỉnh đã xuất hiện, thời điểm đại đạo tranh phong rốt cuộc đã đến gần. Tất cả những sự ẩn nhẫn cùng âm mưu quỷ kế tại thời khắc này đều sẽ vô dụng, muốn lấy được cơ duyên duy nhất kia, chỉ có thể dựa vào bản sự của chính mình.

Một tiếng Oanh thật lớn vang lên, năng lượng bỗng cuồng bạo một trận. Tất cả mọi người đều giật mình, quay đầu nhìn về nơi phát ra động tĩnh. Chỉ thấy Dương Khai sắc mặt dữ tợn, thân hình khổng lồ bức thẳng tới chỗ Thương Mạt. Thương Long Thương quét ngang, Thương Mạt ứng tiếng bay ngược ra, phun ra một miệng máu tươi giữa không trung.

Vừa rồi cự đỉnh xuất hiện, tinh thần của tất cả mọi người đều bị hấp dẫn, hắn cùng Dương Khai cũng không phải là ngoại lệ. Chỉ có điều Dương Khai hồi thần mau hơn một chút, bỗng nhiên nổi điên, khiến hắn không thể hoàn toàn ngăn cản được.

Lực lượng cuồng bạo kia đánh tới, khiến ngũ tạng lục phủ của hắn kịch liệt quay cuồng một trận, thầm mắng tên tiểu súc sinh này khí lực thật là lớn. Nhưng điều này cũng khó trách, thân rồng trăm trượng bày ra ở đó, khí lực làm sao có thể nhỏ yếu cho được.

Mà càng làm cho Thương Mạt cảm thấy tuyệt vọng chính là, mình bị tên Dương Khai này quét trúng, vậy mà lại bay thẳng về phía Giáp Long. Mặc dù hắn đã liều mạng thôi động Đế Nguyên, muốn ổn định thân hình lại, nhưng lại khó lòng làm được.

Trong lúc nhất thời, hắn chỉ cảm thấy buồn từ trong tim buồn ra, biết rằng lần này thực sự là tai kiếp khó thoát. Dương Khai muốn hắn chết, Giáp Long sao lại để cho hắn sống? Vào lúc này, hắn đúng là bốn bề thọ địch, thập tử vô sinh.

Mắt thấy Dương Khai ở phía trước mặt lại đâm ra một thương, tầm mắt hắn bị thân ảnh của một đầu Thương Long to lớn che lấp, ánh mắt của Thương Mạt liền tràn đầy vẻ tuyệt vọng.

Nhưng đúng vào lúc này, một bóng người bỗng nhiên lướt qua từ bên cạnh hắn. Ngay sau đó, một đầu quái vật khổng lồ liền ngăn cản trước mặt hắn. Đầu quái vật này toàn thân trên dưới đều tỏa ra mùi xú uế thúi đến cực hạn, từng khối từng khối thịt thối to lớn rơi xuống từ trên người hắn, tạo ra mấy cái hố sâu trên mặt đất.

Đầu quái vật khổng lồ này, không phải Giáp Long thì là ai!

Vào giờ khắc này, Giáp Long cũng không biết đã thi triển bí thuật gì, thân hình lập tức tăng vọt, dài hơn mười trượng, mặc dù không thể so với thân rồng trăm trượng của Dương Khai, nhưng cũng có vẻ cực kỳ bất phàm.

Lệ khí ngập trời truyền ra từ trong thân thể hắn, nghênh tiếp lấy Dương Khai. Chỉ trong thoáng chốc, một hồi long tranh hổ đấu lại nổ ra.

Mắt thấy cảnh này, Thương Mạt vừa mừng lại vừa sợ. Sợ là bởi vì Giáp Long thế mà không có thừa cơ hạ sát thủ đối với mình, mà trái lại, còn vòng qua mình, đi nghênh chiến với Dương Khai. Vui chính là bởi vì vào giờ phút này, bỗng nhiên không ai có để ý tới hắn.

Thân hình hắn không ngừng bay đi, mượn nhờ lực lượng một thương vừa rồi của Dương Khai để cấp tốc bỏ chạy, kéo ra một khoảng cách thật xa. Hắn vẫn có thể nghe thấy được từng đợt âm thanh ầm ầm truyền đến từ sau lưng, ngoài ra còn có tiếng gầm gừ phẫn nộ cùng không cam lòng của Dương Khai.

Sau khi sống sót sau tai nạn, Thương Mạt mới phát hiện ra quần áo trên người mình đều đã bị mồ hôi thấm ướt. Trong nháy mắt vừa rồi, hắn thật sự cho rằng mình sắp sửa bỏ mạng tại chỗ rồi, ai ngờ vào thời khắc sống còn, vậy mà còn có thể liễu ám hoa minh (1) như vậy! Bất quá khi nghĩ lại, Giáp Long bỏ qua cho hắn như vậy, e rằng cũng không có hảo tâm gì, vẻ mặt mừng rỡ của hắn lập tức thối lui, bị bao trùm bởi vẻ mặt lo lắng.

(1)      Thành nghĩ này lấy ý từ câu thơ “Sơn cùng thuỷ tận nghi vô lộ, liễu ám hoa minh hựu nhất thôn” của Lục Du, ý nói trong hoàn cảnh khốn khó tìm được lối thoát.

Bất quá bây giờ nghĩ tới những thứ này cũng vô dụng, vì kế hoạch hiện tại, trước tiên đến chỗ cự đỉnh kia xuất hiện mới là việc quan trọng. Thiên địa dị tượng như vậy, không thể nghi ngờ là một loại chỉ dẫn. Bây giờ tất cả Ngụy Đế Bán Thánh còn sống trong Huyền Thiên điện đều đã tụ tập về bên kia. Nếu như mình đi trễ, e rằng sẽ có người ngoài nhanh chân đến trước. Vừa nghĩ đến đây, Thương Mạt liền gạt đi tạp niệm trong lòng rồi lấp mấy viên linh đan vào trong miệng, vừa đi vừa khôi phục.

Một trận chiến vừa rồi, hắn vậy mà lại không bị thụ thương một chút nào. Công kích của Dương Khai mặc dù khủng bố, nhưng hắn cũng không phải là quả hồng mềm. Mặc dù nôn ra mấy ngụm máu, thế nhưng cũng không có gì đáng ngại, không ảnh hưởng đến phong độ của hắn trong trận đại đạo tranh phong kế tiếp.

Vào giờ khắc này, bên cạnh Dương Khai cùng Giáp Long đều có ba người tới giúp đỡ, bọn họ tự chọn mục tiêu của mình, đánh thành từng cặp, hừng hực khí thế.

Trơ mắt nhìn Thương Mạt trốn chạy mà lại vô kế khả thi, cơn tức giận trong lòng Dương Khai lúc này hung mãnh bành trướng giống như một ngọn núi lửa bộc phát, giống như muốn đốt cháy cả bầu trời. Hắn ra chiêu không hề lưu tình một chút nào, không gian thần thông, công kích thần hồn, Long tộc bí thuật, các loại thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, đánh cho Giáp Long ứng phó không xuể.

Bất quá hắn dù sao cũng là đối tượng mà Lý Vô Y đã bảo Dương Khai đặc biệt chú ý. Gia hỏa này quả thực lợi hại hơn các Bán Thánh Ma tộc khác một chút, dù mình thi triển ra dạng thủ đoạn nào, hắn cũng đều có thể hóa giải được vào thời điểm mấu chốt, Dương Khai thậm chí còn không thể lưu lại một đạo vết thương nào trên người đối phương.

Giáp Long cũng biết sự quỷ quyệt và khó chơi của võ đạo chân ý, cho nên bất kể như thế nào, hắn cũng đều không có khả năng để cho Dương Khai làm mình bị thương, vì vậy, tranh đấu hai người liền có vẻ hơi tức cười.

Tu vi cảnh giới của Giáp Long rõ ràng cao hơn Dương Khai, nhưng tràng cảnh khi hai người đánh nhau lại giống như hắn đang bị Dương Khai áp chế vậy. Có điều hắn hết lần này tới lần khác giống như một chiếc thuyền gỗ kiên cố đang bổ sóng trảm biển giữa một trận mưa to gió lớn, nhìn như tùy thời đều có thể bị phá hủy, nhưng kì thực tất cả đều đã bị nắm trong lòng bàn tay.

Lại đánh một hiệp, Giáp Long bỗng nhiên cất tiếng cười to: "Dừng ở đây đi, ngươi có dùng cách gì thì cũng không thể làm gì được bản tọa."

Vừa nói chuyện, hắn vừa đánh ra một đòn hư chiêu, sau đó nhảy ra khỏi vòng chiến.

Dương Khai cầm thương bằng một tay, ánh mắt lạnh lùng. Tuy hắn có tâm giết địch, nhưng hắn cũng biết đối phương nói không sai. Tu vi cảnh giới chính là nhược điểm lớn nhất của hắn hiện tại. Đối mặt với thể loại Bán Thánh Ma tộc giống như Giáp Long, một thân bản sự của hắn thực sự có chút thiếu, lại tiếp tục tranh đấu, cũng là lãng phí thời gian mà thôi.

Bất quá Giáp Long làm dáng như vậy, ngược lại để lộ ra ý nghĩ cứu viện Thương Mạt vừa rồi của hắn. Hắn rõ ràng có thể thừa cơ đánh trọng thương, hay thậm chí là đánh chết Thương Mạt. Nhưng cuối cùng hắn lại buông tha cho đối phương, hơn nữa còn đi dây dưa với Dương Khai, để cho Dương Khai không thoát thân được. Ý đồ của hắn rất rõ ràng, chỉ cần không phải mù lòa thì đều có thể nhìn ra.

Mà vào lúc này, Thương Mạt đoán chừng đã sớm chạy đến địa phương xa xôi nào đó rồi, hắn tất nhiên cũng không cần phải tiếp tục dây dưa làm gì.

Huống hồ, Hư Thiên Đỉnh đã xuất hiện, còn có người nào có tâm tư giằng co ở chỗ này nữa chứ.

Cho nên vào thời điểm Giáp Long thối lui, Dương Khai cũng không có ngăn cản.

Bọn hắn bên này vừa thu tay lại, ba chỗ chiến trường khác cũng nhao nhao dừng tay.

Trong nháy mắt, phong ba lắng xuống.

Tám đôi mắt va chạm trong hư không, ẩn ẩn có hoa lửa văng ra khắp nơi.

Giáp Long nhếch miệng nhe răng cười, vo ve nói: " Mấu chốt của Đại đạo chi tranh đã xuất hiện, bất quá. . . Lúc này chỉ là mới bắt đầu mà thôi, Dương Khai, mong rằng ngươi có bản sự sống đến cuối cùng, bản tọa thật sự rất muốn tự tay giết ngươi."

"Yên tâm, ngươi sẽ được chết dưới tay ta." Dương Khai hừ lạnh một tiếng.

Giáp Long nói: "Vậy trước tiên cáo từ, chúng ta về sau gặp lại!"

Thi khí cuốn lên một trận, cuốn lấy ba tên Bán Thánh khác vào trong, hóa thành một luồng âm phong dơ bẩn, bay về nơi cự đỉnh xuất hiện.

"Chúng ta cũng đi!" Thân hình khổng lồ của Dương Khai cấp tốc thu nhỏ lại, dần hóa thành bản thể. Không Gian Pháp Tắc phun trào, bao bọc lấy nhóm người Dương Viêm, thuấn di một cái liền biến mất không thấy đâu nữa.


Ngẩng đầu nhìn lại, Cam Lễ chợt dâng lên một ngọn lửa nóng trong lòng. Hiện tại, đồ vật mấu chốt của quá trình đại đạo tranh phong đã xuất hiện, nhưng sau đó phải làm gì thì không ai biết, càng không biết trong cự đỉnh kia có cái gì.

Cự đỉnh kia từ khi xuất hiện, vẫn một mực tại điên cuồng hấp thu linh khí bên trong Thiên Địa Bí Cảnh, năng lượng triều dâng bị nó cuốn lên chưa từng ngừng lại một khắc nào. Thuận theo quá trình hấp thu linh khí, cự đỉnh cũng trở nên to hơn, vào giờ khắc này, đã lớn tới mức đỉnh thiên lập địa.

Sau đó, cự đỉnh bỗng nhiên an ổn xuống, hoa văn phức tạp điêu khắc ở bốn phía chợt loé lên tia sáng chói mắt, làm cho khí tức đại đạo trong cả Thiên Địa Bí Cảnh càng thêm nồng đậm.

Bất kể là Bán Thánh Ma tộc hay là Nhân tộc Ngụy Đế vào giờ khắc này cũng đều tỏ vẻ đăm chiêu, lý giải đối với đại đạo huyền cơ vô hình trung lại càng thâm hậu thêm một tầng.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.