Chương trước
Chương sau
Bởi vì thân phụ thiên địa ý chí, Dương Khai tất sẽ bị tất cả Bán Thánh lấy làm trọng điểm chú ý, mà lúc này Thương Mạt dẫn truy binh đến đây, không thể nghi ngờ là có dự định lợi dụng Dương Khai thoát khỏi địch.

 

Thử nghĩ, nếu những Bán Thánh kia thấy Dương Khai ở đây, đâu còn sẽ đi để ý Thương Mạt, nhất định lập tức cùng tiến lên, giải quyết Dương Khai trước, lúc đó, Thương Mạt liền có thể thong dong chạy trốn.

 

Nghĩ đến đây, sắc mặt Dương Khai lạnh hẳn đi, giữa hắn cùng Thương Mạt vốn có rất nhiều khoảng cách, trước đây khi tiến vào Huyền Thiên điện, Thương Mạt còn lấy tu vi cảnh giới Dương Khai không đủ làm lý do gây sự, ý đồ ngăn hắn tiến vào trong Huyền Thiên điện, cuối cùng Lý Vô Y lực bài chúng nghị, giải quyết dứt khoát.

 

Ân oán với Thương Mạt nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng cả hai đều nhìn đối phương không vừa mắt, nếu đơn độc đụng nhau trong Huyền Thiên điện này, Dương Khai đoán chừng mình nhất định phát sinh xung đột với hắn.

 

Mà phát giác được Thương Mạt đưa người đến đây, Dương Khai thậm chí đang nghĩ xem có nên thừa cơ chơi hắn một vố, giết hắn luôn. Nhưng nhớ tới số lượng Ngụy Đế Tinh Giới vốn đã không bằng Bán Thánh Ma tộc, vẫn coi như thôi, nên lấy đại cục làm trọng.

 

Chốc lát, hai bóng người chạy tới đã khắc sâu vào tầm mắt, khoảng cách đang nhanh chóng rút ngắn, Thương Mạt sắc mặt hơi tái nhợt, có vẻ thương nhẹ, mà Ngụy Đế đi cùng hắn là một nam tử trung niên, Dương Khai nhớ hình như hắn là một quân đoàn trưởng quân đoàn chữ Ất, họ Phùng.

 

So với Thương Mạt, trạng thái nam tử họ Phùng kia càng không tốt, một cánh tay mềm nhũn thõng xuống, hắn phi hành cánh tay không ngừng đong đưa, chỗ ngực còn có mảng máu lớn.

 

Hẳn là Thương Mạt cùng nam tử họ Phùng đánh qua một trận cùng mấy Bán Thánh, kết quả không địch lại, đều bị thua thiệt không nhỏ.

 

Mà truy kích phía sau hai người lại có tới bốn Bán Thánh, người dẫn đầu khí thế ngập trời, hung diễm hiển hách, một thân thi khí phồng lên, những nơi đi qua, cây cỏ đều cấp tốc khô héo, đương nhiên đó là Thi Ma trước đó Lý Vô Y nhắc Dương Khai cần trọng điểm chú ý, Giáp Long!

 

Ngoài Giáp Long, ba Bán Thánh còn lại đều chủng tộc khác biệt, một Cốt Ma, một Mị Ma, một Vũ Ma, đều thực lực bất phàm, ma khí quay cuồng.

 

Rât nhanh, nam tử họ Phùng cùng Thương Mạt hốt hoảng chạy trốn bỗng ngẩng đầu, khi thấy một người cấp tốc nghênh đón bọn họ, không khỏi hiện ra vẻ kinh ngạc, đến khi thấy rõ người tới, nam tử họ Phùng vội hô to: "Dương đại nhân, đi mau!"

 

Không có tâm tư họa thủy đông di như Thương Mạt, nam tử họ Phùng nhìn thấy Dương Khai phản ứng đầu tiên chính là kêu hắn chạy, dù sao mình cùng Thương Mạt đã thụ thương, mà lại truy binh sau lưng còn có bốn người, mặc dù thực lực Dương Khai có thể so với Bán Thánh cũng không có cơ hội lật bàn, Dương Khai tùy tiện đến đây tiếp ứng, chẳng những không thể cứu bọn họ, sẽ còn đặt mình vào hiểm cảnh.

 

Nghe nam tử họ Phùng nói vậy, sắc mặt Dương Khai vốn lạnh lùng lập tức hòa hoãn rất nhiều, hướng hắn mỉm cười.

 

Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.

 

Nếu chỉ có một mình Thương Mạt bị đuổi, Dương Khai có thể đến đây tiếp ứng hay không đúng là hai chuyện, trong Huyền Thiên điện này cố nhiên phải lấy đại cục làm trọng, nhưng đối với một người thời thời khắc khắc ôm ác ý với mình, Dương Khai sẽ không quá đi để ý đối phương chết sống, có thể sống là vận mệnh của hắn, chết cũng là đáng đời.

 

Nhưng bên người Thương Mạt còn có một quân đoàn trưởng khác, vô luận như thế nào Dương Khai cũng không thể ngồi nhìn mặc kệ.

 

Không tới thời khắc cuối cùng, hắn cũng không muốn chính diện giao phong với Giáp Long, mặc dù còn giấu ba kỳ binh trong Tiểu Huyền Giới, lại thêm Thương Mạt cùng nam tử họ Phùng, trên nhân số có vẻ chiếm ưu thế, nhưng nếu thật đánh nhau, vậy chưa thể nói trước điều gì. Tính toán hiện giờ của hắn là tiếp ứng hai người, thu vào Tiểu Huyền Giới, sau đó thuấn di bỏ chạy.

 

Trong Huyền Thiên điện không ít cấm chế, quân đoàn trưởng chi lệnh không thể kích hoạt, Không Linh Châu không thể vận dụng, thậm chí ngay cả hắn thuấn di cũng bị áp chế rất nhiều, nhưng nếu một lòng chạy trốn, Giáp Long mạnh hơn cũng không làm gì được hắn.

 

Trong ánh mắt kinh ngạc không hiểu của nam tử họ Phùng, Dương Khai vẫn cấp tốc tiến lên đón.

 

"Thật sự là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn công!" Tiếng như sấm rền, đuổi sát phía sau Thương Mạt cùng nam tử họ Phùng, mắt Giáp Long bùng lên tinh quang, ngạc nhiên nhìn Dương Khai, nhe răng cười: "Tiểu nghiệt súc cuối cùng để bản tọa tìm được!"

 

Đâu chỉ có mình Giáp Long hắn tất cả Bán Thánh đều đang tìm kiếm Dương Khai, chỉ là Huyền Thiên điện quá lớn, có rất ít cơ hội đụng phải, mà khoảng thời gian này Dương Khai giấu ba kỳ binh đi câu cá bốn phía, mặc dù có Bán Thánh đụng phải Dương Khai, vậy cũng không phải vận khí tốt, mà là vận khí cực kém.

 

Nhưng đối với Giáp Long, lúc này đụng phải Dương Khai đúng là niềm vui bất ngờ, bản thân hắn thực lực mạnh mẽ tạm không nói, bên người còn có ba Bán Thánh, chỉ cần có thể thoáng cầm chân Dương Khai lại liền có cơ hội rất lớn bắt hắn.

 

Vừa nói, Giáp Long chấn động mạnh người một cái, thi khí ngập trời từ trong thân thể khôi ngô chen chúc trào ra, như mây đen che khuất bầu trời lan tràn ra phía trước, tốc độ cực nhanh, nháy mắt đã đuổi tới hai Ngụy Đế đang trốn chạy.

 

Thương Mạt cùng nam tử họ Phùng đều cùng biến sắc, thế mới biết trước đây đánh giá thấp thực lực Giáp Long, đoạn đường này cũng không phải là người ta không đuổi kịp mình, chỉ không muốn bỏ ra quá nhiều sức mà thôi, giờ thấy Dương Khai, rõ ràng là dự định bất kể tiêu hao, tốc chiến tốc thắng.

 

Thi khí kia cuồn cuộn đến, còn có thế phong tỏa thiên địa, Thương Mạt cùng nam tử họ Phùng bị thi khí này xông tới, cả hai đều lung la lung lay, chân đứng không vững, hai người sắc mặt đại biến, liều mạng thôi động Đế Nguyên, ngăn cản thi khí.

 

Sát cơ tóe hiện, một đạo khí ý khóa chặt phía trước Thương Mạt, hưu một tiếng, một tiễn phá không bắn tới.

 

Thương Mạt sắc mặt đại biến! Mặc dù đang ra sức chạy trốn, không quay đầu lại, hắn cũng biết xảy ra chuyện gì, rõ ràng là Vũ Ma công kích mình. Một tiễn này cố nhiên vội vàng, không thể lập tức lấy mạng, nhưng nếu bị một tiễn này trì hoãn, hắn vô cùng có khả năng vĩnh viễn bị lưu lại.

 

Nguy cơ sinh tử trước mắt, Thương Mạt cắn răng một cái, tay kéo nam tử họ Phùng lại.

 

Nam tử họ Phùng giật mình, trợn mắt nói: "Thương đại nhân?"

 

Thương Mạt mặt không biểu tình, nói thật nhỏ: "Xin lỗi!" Dùng lực, ném nam tử họ Phùng ra sau, sau đó cấp tốc chạy.

 

Xùy một tiếng, nam tử họ Phùng chấn động, chỉ cảm thấy khí lực toàn thân đang nhanh chóng trôi qua, cúi đầu nhìn lại, một cây vũ tiễn thấu ngực, trên vũ tiễn ma khí quấn quanh, để vết thương kia cấp tốc mở rộng.

 

Lúc ngẩng đầu lại, Thương Mạt đã ở ngoài mấy chục dặm.

 

Cho đến giờ phút này, hắn mới ý thức được xảy ra chuyện gì, trong nháy mắt, trên mặt biểu lộ đặc sắc vạn phần, rất nhiều cảm xúc không ngừng chuyển biến, cuối cùng hóa thành vô hạn bi phẫn, giận dữ hét: "Thương Mạt lão cẩu, ngươi chết không yên lành!"

 

Không bao giờ có thể ngờ tới, trong đại đạo chi tranh này, mình lại bị chính đồng bạn bên cạnh ám toán, mà người ám toán hắn lại chỉ vì tranh thủ một cơ hội đào vong.

 

Nhất thời, mấy Bán thánh biểu lộ đều có chút cổ quái.

 

Xoát một tiếng, Giáp Long dẫn ba Bán Thánh nhanh như tên bắn vụt qua nam tử họ Phùng, lấy tay vặn một cái.

 

Sau khi bọn hắn lướt quá, đầu của nam tử họ Phùng đã biến mất, thân không đầu lung lay, chỗ cổ, máu tươi phóng lên tận trời.

 

"Thương Mạt!" Dương Khai cắn răng gầm, chuyện phát sinh vừa rồi tất cả đều đặt trong mắt hắn, trong lòng khiếp sợ đồng thời sát cơ cũng như thuỷ triều cuồn cuộn ra.

 

Hắn đã đến đây tiếp ứng, chỉ cần cho hắn ba hơi là hắn có thể đuổi tới, đến lúc đó thu Thương Mạt cùng nam tử họ Phùng vào Tiểu Huyền Giới rồi liều mạng chạy.

 

Ba hơi, cũng vẻn vẹn chỉ ba hơi, lại cho hắn thấy được nhân tính ghê tởm.

 

Vì mình một chút hi vọng sống, mà không cố kỵ chết sống của đồng bạn, thậm chí có thể nói, nam tử họ Phùng chính là chết trên tay Thương Mạt. Mũi tên kia căn bản không thể lấy mạng bất kì ai, đáng tiếc Thương Mạt bị truy sát mà sợ vỡ mật, trực tiếp cầm đồng bạn bên cạnh làm bia đỡ.

 

Dương Khai hai mắt đỏ như máu, gào lớn, nắm chặt Thương Long Thương, toàn lực đâm tới Thương Mạt.

 

Sau khi ném đồng bạn ra sau, Thương Mạt biết tiếp theo sẽ phát sinh cái gì, cho nên hắn không chạy tới hướng Dương Khai, mà vòng qua hướng khác.


 

Dương Khai ngoài mấy chục dặm ra thương, thương ra bỏ qua không gian cách trở, trực tiếp đột phá đến trước mặt Thương Mạt.

 

Tiếng long ngâm lên, Thương Mạt sắc mặt đại biến, trong tầm mắt, một đầu Thương Long to lớn lắc đầu vẫy đuôi nhào tới mình, mở miệng to như chậu máu như muốn thôn phệ mình, trên long nha, hàn quang lấp lóe, như tùy ý nhai một cái liền có thể khiến mình thịt nát xương tan.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.