Chương trước
Chương sau
“Việc nhỏ mà thôi.” Dương Khai mỉm cười nói: “Trước đó ta đã từng điều tra tình hình của La Sát Môn, chỉ tiếc là không hề có tin tức. Hiện tại tiền bối đã mở miệng, vậy thì để cho các nàng theo ta trở về Lăng Tiêu Cung a. Tiền bối cứ yên tâm, chỉ cần Lăng Tiêu Cung ta bất diệt, vậy thì các nàng chắc chắn sẽ bình yên vô sự.”

“Vậy xin đa tạ rồi.” Thanh Vũ Trúc tỏ vẻ cảm kích. Tuy nàng biết rằng mình chỉ cần mở miệng thì Dương Khai sẽ không chối từ, nhưng khi thấy hắn đáp ứng sảng khoái như thế, nàng vẫn cảm thấy có chút ngoài ý muốn, trong lòng thầm nghĩ mình quả nhiên không có nhìn lầm người.

“Trong khoảng thời gian này, ngươi cẩn thận chỉnh đốn một chút đi. Một khi Huyền Thiên Điện mở ra, phong vân chắc chắn sẽ tụ hội, đến lúc đó địch nhân mà ngươi phải đối diện tuyệt không đơn giản chỉ là Ma tộc thôi đâu.” Sau khi nghiêm mặt dặn dò một câu, thân hình của Thanh Vũ Trúc dần dần nhạt đi, giống như sáp nhập vào trong một tầng sương mù, trong khi giọng nói của nàng giống như từ ngàn dặm xa xôi truyền tới: “Bảo trọng!”

Dương Khai chắp tay nói: “Tạm biệt tiền bối, không tiễn.”

Một lát sau, khí tức của Thanh Vũ Trúc liền triệt để biến mất không thấy đâu nữa.

Mây đen trên bầu trời tán đi, ánh trăng trút xuống, đại địa bị nhuộm bởi một tầng ngân quang.

Dương Khai nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói: “Ta chỉ là đi ra ngoài một chuyến, mấy người các ngươi cũng tới đây để làm gì? Còn có a, lệ khí của lão Cùng ngươi quá nặng đi, dù đứng xa xa nhưng ta vẫn có thể ngửi thấy đó.”

Khi hắn vừa dứt lời, phiến hư không cách hắn không xa bỗng nhiên rung động một trận, theo đó, ba đạo thân ảnh dần dần hiển lộ ra.

“Tiểu tử thúi vậy mà lại có thể phát hiện ra chúng ta.” Cửu Phượng một thân quần áo hỏa hồng ngạc nhiên dò xét Dương Khai: “Thực sự có vốn liếng Ngụy Đế?”

Cùng Kỳ cau mày nói: “Lệ khí của lão phu rất nặng sao?”

Dương Viêm hé miệng cười khẽ: “Cũng không phải là lệ khí của ngươi quá nặng, mà là cảm giác của hắn quá nhạy cảm. Tu vi thần hồn này, e rằng đã vượt qua cấp độ Ngụy Đế, chậc chậc...”

“Tổng quân đại nhân bảo các ngươi đến sao?” Dương Khai nhìn qua của bọn hắn, có chút đau đầu mà vuốt vuốt cái trán.

Vừa ra khỏi Lăng Tiêu Cung, hắn liền phát giác ra sau lưng có ba cái cái đuôi đi theo. Mặc dù bọn hắn che dấu vô cùng tốt, nhưng làm sao có thể thoát khỏi sự dò xét của Dương Khai cho ? Nếu chỉ đơn độc nói về tu vi thần hồn, Dương Khai có thể nói là đã bỏ xa ba người bọn hắn, bọn hắn dù che dấu thế nào cũng sẽ để lộ ra một ít dấu vết.

Chính bởi vì phát giác được ba người bọn họ, cho nên Dương Khai cũng không có vạch trần, trong lòng thầm biết đây chính là chỉ thị của Lý Vô Y. Chỉ có điều thoáng cái xuất động một vị Ngụy Đế uy tín lâu năm, hai vị Thánh Linh cường đại đến bảo hộ an toàn của mình, Dương Khai ngoài cảm kích ra còn có một chút cảm giác nặng nề khó chịu.

“Hiện tại ngươi là người có liên quan tới sự tồn vong của Tinh Giới, cẩn thận một chút không thừa.” Cửu Phượng mở miệng nói.

“Ta hiểu rồi.” Dương Khai gật đầu.

“Vừa rồi là ai? Sao ta có cảm giác giống như đã nghe thấy một ít đồ vật vô cùng ghê gớm?” Dương Viêm nhìn theo phương hướng Thanh Vũ Trúc biến mất, đôi mắt dễ thương chợt nheo lại. Theo những tình báo mà nàng biết được, không hề có một vị Ngụy Đế nào như vậy tồn tại. Đây là một sự tình cực kỳ không thể tưởng tượng nổi. Phải biết rằng lưỡng giới chi tranh đánh đến bây giờ, chiến hỏa đã lan tràn ra khắp thế giới, trên đời này đã không còn một mảnh tịnh thổ nào. Cường giả hơi có chút thực lực cũng sẽ không giấu đầu lộ đuôi, cho đến lúc này nàng mới phát hiện, trong thiên hạ rõ ràng có một vị Ngụy Đế mà nàng không biết.

Hơn nữa cuộc nói chuyện vừa rồi của nữ nhân kia và Dương Khai cũng làm cho người ta cực kỳ lưu tâm, hơn nữa còn có liên quan đến Huyền Thiên Điện. Hình như nữ nhân kia tương đối hiểu biết về Huyền Thiên Điện.

Chỉ riêng chuyện này thôi cũng đã đủ làm cho người ta cảnh giác rồi. Tuy nói dựa vào thái độ vừa rồi của nữ nhân kia mà xem, có vẻ như nàng cũng có không ác ý với Dương Khai. Nhưng nàng ta biết được nhiều bí mật không người biết như vậy, tuyệt đối sẽ là một đối thủ mạnh mẽ trong trận Đại Đạo chi tranh trong tương lai.

Dương Viêm đang suy nghĩ có nên tiên hạ thủ vi cường, gạt bỏ nàng ta hay không.

Giống như nhìn ra ý đồ của Dương Viêm, Dương Khai lên tiếng giải thích: “Thanh tiền bối là người cùng thời đại với Thiết Huyết đại nhân.”

Ba người liền trừng mắt với Dương Khai.

“Ngươi đang nói giỡn đúng không?” Dương Viêm nói.

Dương Khai nhún nhún vai: “Ta có tán gẫu qua với Thiết Huyết đại nhân, hắn cũng đã xác nhận.”

“Tê...” Một hồi âm thanh hít vào một hơi khí lạnh chợt vang lên, nếu ngay cả Chiến Vô Ngân cũng đã xác nhận, vậy thì việc này chắc chắn là sự thật. Chỉ có điều... vậy mà còn có Ngụy Đế vào thời đại kia sống cho tới bây giờ sao? Lần Đại Đạo tranh phong gần nhất đã diễn ra từ sáu bảy vạn năm trước a.

Nàng làm sao có thể sống đến tận bây giờ được?

Dương Khai đơn giản nói qua một lần về lai lịch của Thanh Vũ Trúc, sau đó lại kể về sự tình mình trong lúc vô tình phát hiện tung tích của nàng, rồi mang nàng ra khỏi khe hở hư không như thế nào.

Bọn người Dương Viêm Cửu Phượng nghe xong, vẻ mặt đều có chút thổn thức.

“Đúng là vì như thế, cho nên Thanh tiền bối mới bí mật mời ta tới đây gặp mặt, sau đó đem vật này giao cho ta.” Dương Khai quơ quơ ngọc giản trên tay mình.

“Cẩn thận dò xét một chút, coi chừng người ta động tay động chân gì đó bên trong.” Cửu Phượng nghiêm mặt nói.

Dương Khai gật đầu: “Điểm ấy không cần lo lắng, khi nãy ta đã dò xét qua, bên trong chỉ ghi chép một ít tin tức.” Nội dung cụ thể hắn còn chưa kịp xem, chờ đến khi trở về Lăng Tiêu Cung rồi xem sau.

“Không có là tốt nhất, dù sao với thế cục hiện tại, ngươi cẩn thận thế nào cũng đều không quá phận.”

Dương Khai nói: “Mấy người các ngươi chuẩn bị theo ta tiến vào trong Huyền Thiên Điện sao?”

Dương Viêm cười nói: “Ta đi vào, hai người bọn họ không vào được.”

“Vì sao?” Dương Khai khó hiểu, “Bọn hắn vì sao vào không được?”

Dương Viêm nói: “Ta cũng không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng từ trước đến giờ, không có Thánh Linh nào tham dự Đại Đạo tranh phong. Có lẽ là do Thánh Linh tự có bổn nguyên truyền thừa, chỉ cần không ngừng khai phát huyết mạch, rồi cũng sẽ có một ngày vấn đỉnh Đại Đạo, cho nên Huyền Thiên Điện kia không cho phép bọn hắn tiến vào.”

“Nói như vậy, tất cả Thánh Linh đều không thể nào vào được à?”

Dương Viêm gật đầu nói: “Đúng vậy.”

Dương Khai nghe vậy thì sờ sờ cái cằm, nếu là như thế, vậy thì khẳng định là không thể mang theo Truy Phong tiến vào được. Nó mặc dù là ma thú Ma Vực, nhưng cũng có thân thể Thánh Linh. Pháp thân thì sao? Pháp thân chế tạo từ thân thể của Thạch Khôi, Thạch Khôi lại là hậu duệ của Thánh Linh, trong cơ thể nó còn có một luồng Thạch Hỏa bổn nguyên...

Đoán chừng pháp thân cũng không vào được, Lưu Viêm cũng giống như thế...

Ách... Chỉ một lời nói như vậy, liền khiến cho kế hoạch của mình phải sửa đổi một chút rồi a.

Dương Khai vốn nghĩ rằng có thể mang theo tất cả những trợ lực cường đại bên cạnh mình, cùng nhau tiến vào Huyền Thiên Điện. Thực lực của bản thân hắn không kém, hơn nữa còn có Truy Phong, pháp thân, Lưu Viêm, Cùng Kỳ. Đối mặt với một cỗ lực lượng như thế, Ma tộc bên kia khẳng định là sẽ phải đau đầu. Thế nhưng Thánh Linh lại không có cách nào tiến vào Huyền Thiên Điện, những trợ lực của mình đều bị kẹt ở bên ngoài, chỉ có một mình hắn cô độc tiến vào mà thôi.

Trầm ngâm một hồi, Dương Khai bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn qua ba người trước mặt, nhếch miệng cười cười: “Dù sao cũng đã đi ra, có muốn hoạt động gân cốt một chút không?”

Dương Viêm nhíu mày: “Ngươi muốn làm gì?”

“Đi theo rồi sẽ biết.” Dương Khai cũng không giải thích, thân hình chợt phóng đi mất.

Ba người Dương Viêm tỏ vẻ bất đắc dĩ, chỉ có thể vội vàng đuổi theo.

Một canh giờ sau, tại Ma Quật bên ngoài Thương Lãng Thành đã bộc phát một trận đại chiến kinh thiên. Dương Khai, Dương Viêm, Cửu Phượng và Cùng Kỳ cùng nhau xông vào trong Ma Quật, mạnh mẽ tàn sát vô số Ma tộc. Đông đảo Bán Thánh Ma tộc kinh sợ nhảy ra, nhưng không chờ cho bọn họ kịp bố trí tốt trận thế, đám người Dương Khai sau khi xung phong liều chết một hồi đã cùng nhau rút đi, để lại một đống bừa bộn trên mặt đất. Điều này khiến cho đám Bán Thánh đồn trú trong Ma Quật nghiến răng nghiến lợi, chửi bới không thôi.

Một trận đại náo nhỏ, mặc dù giết không ít Ma tộc, nhưng căn bản là không hề có tác động gì tới đại cục, Ma tộc cấp bậc Bán Thánh thậm chí còn không có người nào bị thương.

Bọn người Dương Viêm cũng không biết cử động lần này của Dương Khai rốt cuộc có ý đồ gì, có lẽ là do áp lực trong lòng hắn quá lớn, chạy ra phát tiết một trận mà thôi.

Sau khi trở về Lăng Tiêu Cung, Dương Khai lập tức tiến vào mật thất, bế quan xem xét nội dung của miếng ngọc giản mà Thanh Vũ Trúc đưa cho hắn.

Thanh Vũ Trúc mặc dù đã trải qua một lần Đại Đạo tranh phong, nhưng xét cho cùng thì nàng cũng không có thật sự tham gia, chỉ hiểu rõ Huyền Thiên Điện hơn người ngoài một chút mà thôi, những tình báo mà nàng nắm giữ cũng cực kỳ hữu hạn.

Hiện tại trên đời này, người hiểu rõ Huyền Thiên Điện nhất, cũng chỉ có mấy vị Đại Đế kia. Thế nhưng tất cả các Đại Đế hiện tại đều đã bị vây trong vùng không gian vô danh, làm gì có ai có thể liên lạc với bọn hắn?

Ngược lại Ma tộc bên kia, có tên phản đồ Tàn Dạ ở đó, tình báo mà nhóm Bán Thánh nắm giữ có lẽ sẽ rất đầy đủ, tuyệt đối không phải là thứ mà nhóm Ngụy Đế Tinh Giới có thể so sánh.

Tàn Dạ năm đó sau khi bị thương vẫn một mực không hề lộ mặt qua, ai cũng không biết hắn rốt cuộc ẩn tàng ở chỗ nào chữa thương. Thế nhưng sự tình Huyền Thiên Điện sắp mở ra, ngay cả Thanh Vũ Trúc cũng có thể cảm giác được, Tàn Dạ không lý nào lại không phát giác ra.

Ma tộc bên này tất nhiên cũng đang chuẩn bị tham dự Đại Đạo tranh phong rồi.

Nội dung ghi trong ngọc giản không nhiều lắm, Thanh Vũ Trúc hoàn toàn không biết gì về tình hình bên trong Huyền Thiên Điện, chỉ biết mỗi một lần Đại Đạo tranh phong đều chết rất nhiều người. Phải biết rằng, người tham dự đều là cường giả cấp bậc Ngụy Đế, nhưng người có thể còn sống đi ra khỏi ra đó, bất quá chỉ chiếm một phần ba.

Mà trong số một phần ba này có mấy người có thể vấn đỉnh Đại Đạo, thành tựu Đại Đế, vậy thì còn phải xem xem lúc đó thiên địa còn bao nhiêu dung lượng.

Đáng tiếc là Thanh Vũ Trúc cũng không biết sau khi tìm được Hư Thiên Đỉnh thì phải làm gì. Có lẽ đó là một kiện thiên địa chí bảo, luyện hóa được nó thì liền đại công cáo thành, cũng có thể Hư Thiên Đỉnh kia là chúa tể của số mệnh trong thiên hạ...

Mặc dù tin tức trong ngọc giản không nhiều lắm, nhưng những đồ vật này ít nhất cũng đã chỉ rõ phương hướng tiến lên cho Dương Khai, không đến mức tiến vào Huyền Thiên Điện với một cái đầu mù mịt .

Xét riêng trên phương diện này mà nói, Thanh Vũ Trúc lần này xem như giúp hắn một đại ân.

Huống hồ, Thanh Vũ Trúc cũng có nói qua trong ngọc giản, trong Huyền Thiên Điện, không chỉ có Hư Thiên Đỉnh là đồ vật mấu chốt để thành tựu Đại Đế, ngoài ra còn có rất nhiều cơ duyên khác. Dù sao Huyền Thiên Điện cũng là một Thiên Địa Bí Cảnh vì thiên địa mà sinh, do thiên địa mà diệt, thứ tốt bên trong nhiều vô số kể. Từ trước đến nay, những Ngụy Đế không thể vấn đỉnh Đại Đế, chỉ cần còn sống đi ra khỏi Huyền Thiên Điện, thực lực đa phần đều tăng lên nhiều.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.