Chương trước
Chương sau
 

Nhưng Mạc Thắng có thể điều động thiên địa vĩ lực cương vực thứ ba, Dương Khai vô luận như thế nào cũng không yên lòng để hắn tồn tại trên đời, cũng chỉ có thể trảm thảo trừ căn.

 

Về phần cảnh sắc ngoài càn khôn kia. . .

 

Dương Khai ngước đầu nhìn lên, nhất định sẽ có một ngày phải tận mắt đi thấy.

 

Chợt nhớ tới, trong này còn sinh tồn vô số Ma tộc, trong những Ma tộc này, phải chăng còn có phân thân Đại ma Thần?

 

Vừa rồi hắn cũng hỏi qua Mạc Thắng có mấy phân thân, Mạc Thắng lại cười không đáp, không trả lời cũng chính là một đáp án, phân thân Đại ma Thần tuyệt đối không chỉ có một Mạc Thắng, nếu không tuyệt sẽ không tiếc tính mệnh như vậy.

 

Có vết xe đổ, Dương Khai lập tức cẩn thận điều tra tất cả các nơi có Ma tộc tụ tập.

 

Thần niệm đảo qua mỗi một tấc đất, trong nháy mắt này, vô số Ma tộc tất cả đều cảm giác có một đôi mắt lướt qua mình, đó là Thiên Địa Chi Nhãn, dưới con mắt này, bất luận bí mật gì đều không ẩn tàng nổi.

 

Nửa canh giờ sau, Dương Khai thu hồi thần niệm, nhíu mày, mặc dù hắn cẩn thận cắt tỉa một lần, cũng không tìm được tên nào khả nghi, nhưng nhớ tới Mạc Thắng, hắn cũng không dám khẳng định trong Tiểu Huyền Giới không có phân thân Đại ma Thần.

 

Qua nhiều năm như vậy, Mạc Thắng thế nhưng là ẩn tàng cực kì hoàn mỹ, Dương Khai không chỉ một lần chú ý hắn, cũng chỉ là cảm thấy hắn có vẻ là lạ, về phần lạ ở chỗ nào thì thủy chung nhìn không thấu, chớ đừng nói chi nhìn ra hắn là phân thân Đại ma Thần.

 

Nếu như trong Tiểu Huyền Giới còn có phân thân khác, chắc hẳn cũng có thể như Mạc Thắng hoàn mỹ che giấu mình.

 

Nhưng nghĩ lại, Tiểu Huyền Giới dù sao vẫn là Tiểu Huyền Giới của mình, dù thật còn có phân thân ở đây, chỉ cần mình hoàn toàn nắm cương vực thứ nhất trong tay, phân thân Đại ma Thần cũng sẽ có kết cục như Mạc Thắng.

 

Thả lỏng người, nhưng còn chưa kịp thở một hơi, Dương Khai bỗng phát giác được bên ngoài có chút dị thường.

 

Người lóe lên, ra khỏi Tiểu Huyền Giới, đi tới trước mặt Cổn Cổn, bên người, Ba Nhã hoa dung thất sắc, mặt trắng bệch, ánh mắt vô thần chăm chú nhìn phía trước, còn đang hô tên Dương Khai, cũng không biết đã hô bao lâu.

 

Nhưng trước đây Dương Khai đang cùng Mạc Thắng tranh đấu, đâu rảnh phân tâm, tự nhiên không thể nghe được, giải quyết Mạc Thắng xong mới có phát giác.

 

Dương Khai vừa hiện thân, Ba Nhã lập tức nói: "Sao đến giờ mới ra, ngươi còn không ra chúng ta liền xong rồi."

 

Dương Khai cau mày nói: "Vội cái gì?"

 

"Tự ngươi nhìn!" Ba Nhã đưa tay chỉ một hướng.

 

Dương Khai nhìn theo, lập tức cau mày lại, tứ phương hư không trước mặt phảng phất biến thành một con quái thú cực lớn, đang nhúc nhích sụp đổ, dần dần biến thành hỗn độn, hư không loạn lưu tứ phương dày đặc, cho người ta một cảm giác nguy cơ rất lớn.

 

Kẽ hở hư không!

 

Trước mắt này đối với Ba Nhã giống như tận thế, nhưng đối với Dương Khai thì không thể quen thuộc hơn.

 

"Lúc nào xuất hiện chuyện này?" Dương Khai trầm giọng hỏi.

 

"Nửa ngày trước đó." Ba Nhã vội trả lời, "Cổn Cổn nuốt khối thổ địa cuối cùng, không bao lâu sau dần như vậy, ban đầu còn chưa nghiêm trọng, hiện tại. . . Ngươi cũng thấy đấy."

 

Dương Khai lại đau đầu.

 

 

Phân phó Ba Nhã: "Vào đây trước đi."

 

Lấy tay hướng tới nàng, nhét nàng vào trong Cổn Cổn, động niệm, Cổn Cổn cấp tốc thu nhỏ, hóa thành Huyền Giới Châu bay về tay hắn.

 

Bốn phía hư không loạn lưu đã như sóng lớn mãnh liệt ập tới.

 

Dương Khai thầm kinh hãi, mặc dù gặp chuyện này không ít lần, mỗi một lần cũng đều là mạo hiểm vạn phần, nhưng lại chưa có một lần nào kẽ hở hư không lại mãnh liệt như này.

 

Âm thầm may mắn, mình mới lĩnh ngộ Không Gian Pháp Tắc, nếu trước đó tiến vào nơi này chỉ sợ sớm đã bị quấn chết.

 

Tuy là đào vong, nhưng cũng là có thể kiểm chứng việc tu luyện.

 

Trong khe hẹp hư không, không có phương hướng, thậm chí ngay cả thời gian này đều không còn cảm nhận được, cũng không biết qua bao lâu, Dương Khai cảm thấy loạn lưu bốn phía có vẻ hơi vững vàng một chút.

 

Tiểu Huyền Giới truyền tới tiếng Ba Nhã: "Uy, Dương Khai, thế nào rồi, chúng ta sẽ không chết trong này a? Ngươi không phải tinh thông Không Gian Pháp Tắc sao, đào mệnh ngươi là cường hạng đúng không?".

 

Dương Khai không để ý nàng, nàng hỏi không được đáp lại, tựa như mấy trăm năm chưa hề nói chuyện gào lên hỏi càng nhiều.

 

Dương Khai phiền phức vô cùng, truyền âm qua: "Ngươi im miệng!"

 

"Sắp phải chết, ngươi kêu ta im miệng?" Ba Nhã giận dữ, "Ta nói mấy câu cũng không được sao?"

 

Cãi nhau một trận, Dương Khai lại không thèm để ý nàng, Ba Nhã đặt mông ngồi dưới đất, gào khóc: "Đáng thương lão nương tự do tự tại cả một đời, kết quả lại hủy trên tay ngươi, Dương Khai ta nói cho ngươi biết, ta có chết, làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi."

 

"Aizz." Dương Khai thở dài một tiếng, rốt cục truyền âm tới: "Yên tâm đi, không chết được."

 

Nghe vậy Ba Nhã đại hỉ: "Thật?"

 

"Ừm." Dương Khai trả lời, "Đã ra ngoài."

 

"Đi ra rồi?" Ba Nhã đứng dậy, vẻ mặt vui mừng, vỗ mông ngựa: "Ta liền biết, Dương Khai ngươi sẽ không để cho ta thất vọng. Chậc chậc, Không Gian Pháp Tắc quả thật cao minh, tình huống tuyệt vọng như này ngươi cũng có thể hóa giải, bội phục bội phục."

 

"Chỉ là. . ."

 

"Chỉ là cái gì?" Ba Nhã dáng tươi cười cứng ngắc lại.

 

"Hình như chúng ta lạc đường!"

 

Trong Tiểu Huyền Giới, Ba Nhã biểu lộ ngốc trệ, gió nhẹ thổi qua, tóc đen bay bay.

 

"Hình như?" Thật lâu, Ba Nhã mới nhẹ nhàng hỏi một câu.

 

"Lạc đường cmnr."

 

Mấy hơi im lặng, Ba Nhã giơ chân nói: "Lạc đường? Ngươi tinh thông Không Gian Pháp Tắc thế mà nói với ta ngươi lạc đường? Dm "

 

Dương Khai nói: "Rất khó, không có chỉ dẫn, không có phương hướng."

 

Lần này cùng trước kia cũng không giống nhau, trước kia mặc dù mê thất trong khe hẹp hư không, nhưng đó dù sao vẫn ở cùng trong một thế giới, nhưng lần này lại là toàn bộ đại thế giới biến mất mới xuất hiện kẽ hở hư không.

 

Hắn vừa rồi đã thử câu thông tinh vực bản nguyên, xem có thể thông qua bản nguyên tinh vực để chỉ dẫn phương hướng, từ đó phá toái hư không, trở lại tinh vực.

 

Chỉ cần có thể trở lại tinh vực, lại lên Tinh Giới, quá đơn giản. Nhưng để hắn thất vọng là tinh vực bản nguyên không phản ứng chút nào.

 

Ba Nhã lại đặt mông ngồi sụp xuống đất, tiếp tục khóc lớn nói: "Xong xong, lần này xong, lão nương phải chết ở địa phương quỷ quái này sao."


 

Dương Khai chưa từng nghe nàng nói như vật, không khỏi tò mò, cười hỏi: "Cái gì?"

 

"Nếu lần này có thể thoát, ngươi để cho ta đi tìm Thi Tình, ta mún nàng."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.