Lúc nói lời này, giọng nói của Hào Tự tràn ngập sự không cam lòng. Dương Khai phong ấn thông đạo lưỡng giới, tranh thủ cho Tinh Giới bên này vài chục năm, để cho đại quân bốn vực chiêu binh mãi mã, nhưng vừa mới đánh trận đầu thì lại thành ra cục diện như thế này, làm sao có thể khiến người ta cam tâm cho được? Cục diện như thế, cũng không phải là đại quân Tinh Giới không kham nổi, mà là do Ma tộc bên kia đơn giản là không suy tính về thương vong.
Trước đó, chẳng ai ngờ rằng Ma tộc bên kia sẽ lại điên cuồng như vậy, nếu như không chặt đứt đầu nguồn phát binh của Ma vực, Bàn Long đại trận sớm muộn gì cũng sẽ đến lúc chống đỡ không nổi.
Hào Tự nói dăm ba câu, Dương Khai liền hiểu rõ được thế cục trong tràng, nhẹ gật đầu nói: “Ta đi!”
Vừa dứt lời, hắn liền bước ra một bước, thân hình dần nhạt đi, một tiếng cẩn thận của Hạ Ngưng Thường còn chưa kịp hô lên thì hắn đã biến mất không thấy đâu nữa.
Khi hắn đáp xuống thì đã vượt qua ngàn dặm, hiện thân ngay giữa chiến trường.
Trước mặt hắn có một tên Ma Vương đứng cách đó khoảng ba trượng, đang trừng mắt nhìn hắn, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên là do không hiểu vì sao trước mặt mình lại bỗng nhiên nhiều hơn một người. Bất quá hắn rất nhanh liền nhận ra người trước mắt này rốt cuộc là ai, chỉ nghe hắn há miệng khẽ quát một tiếng: “Dương Khai!”
Dương Khai lưu lại Ma vực vài năm, danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687555/chuong-3638.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.