Chương trước
Chương sau
Mai Tửu Nhi nghe vậy, cũng không biết phải nên nói gì nữa, chủ yếu là cô cũng biết linh trà này bất phàm. Dương Khai đều đã nói đến nước này rồi, cô cũng chỉ có thể tuân mệnh làm việc, nâng lên chén trà, nhẹ nhàng nhấp một miếng, sau đó bỗng nhiên toàn thân chấn động, hai mắt trợn tròn, cứng đờ tại chỗ, phảng phất như bị ai đó thi triển định thân chú.

Bất quá chỉ một lát sau, cô liền hồi phục xong, đôi mắt long lanh nở rộ hào quang, từng ngụm từng ngụm uống sạch sẽ nước trà trong chén...

Dương Khai cầm lấy ấm trà, lại tiện tay cho cô rót một chén, Mai Tửu Nhi lập tức tỏ vẻ sợ hãi, dáng vẻ thụ sủng nhược kinh. (1)

(1): được ưu ái mà sợ hãi.

Thanh âm của Đoạn Hồng Trần chợt vang lên trong đầu Dương Khai: “Nếu như chuyện này gây hại cho vạn trượng hồng trần, lão phu liều chết cũng sẽ ngăn trở, trái lại, lão phu tất nhiên sẽ dốc sức tương trợ.”

Lời này là trả lời yêu cầu trước đó của Dương Khai, mặc dù không trực tiếp đáp lại, nhưng cũng thể hiện rõ rằng Hồng Trần Đại Đế cảm thấy việc Ô Quảng làm không gây hại gì cho tinh vực, cho Tinh Giới, ngược lại còn có ích lợi.

Dương Khai nhẹ gật đầu, bưng lấy chén trà nhấp một miếng, cả miệng lưu hương. Sau khi trầm ngâm một hồi, hắn chợt mở miệng nói: “Hai vị có biết Tuế Nguyệt Đại Đế hay không?”

Ô Quảng cười cười: “Hận không gặp được khi hắn còn sống!”

Từ xưa đến nay, Tinh Giới đã sinh ra vô số đời Đại Đế, một đời người mới thay người cũ, giang sơn đời nào cũng có người tài, nhưng trong đó chỉ có hai vị Đại Đế nổi danh không suy, một là Phệ Thiên, một là Tuế Nguyệt. Thế nhân đều muốn biết, nếu hai vị Đại Đế này sống trong cùng một thời kì, vậy thì rốt cuộc ai mạnh ai yếu?

Chẳng những thế nhân muốn biết, Ô Quảng cũng từng có ý nghĩ này. Hắn có thể dùng sức một mình đối kháng rất nhiều Đại Đế liên thủ, mặc dù thân thể bị hủy, nhưng lại chém chết bốn người trong đó, thực lực mạnh mẽ không cần phải hoài nghi. Chỉ có điều Tuế Nguyệt Đại Đế lại vẫn lạc trước khi Phệ Thiên - Ô Quảng thành danh, điều này làm hắn rất tiếc nuối, không thể sống cùng một thời đại với Tuế Nguyệt Đại Đế, nếu không hắn nhất quyết phải tranh sống mái với đối phương một trận.

“Tuế Nguyệt đại nhân là bị người đánh chết!” Dương Khai nhìn qua đôi mắt của hắn, nói

Vẻ tươi cười của Ô Quảng chợt cứng ngắc lại, trong thức hải của Dương Khai còn truyền đến tiếng thét kinh hãi của Đoạn Hồng Trần.

Một lát sau, Ô Quảng mặt sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói: “Ngươi từ đâu biết được?”

“Ngươi không cảm thấy ngoài ý muốn?” Dương Khai ngạc nhiên chăm chú nhìn hắn.

Ô Quảng hừ lạnh: “Bổn tọa cũng bị người đánh chết qua, chuyện này thì có gì ngoài ý muốn? Chỉ cần lực lượng đủ mạnh, trên đời này có ai mà không thể bị đánh chết. Nói về sự tình của Tuế Nguyệt đi, ngươi cũng biết chút ít gì sao?”

Dương Khai chậm rãi lắc đầu: “Biết không nhiều lắm, cũng là gần đây mới biết được. Tuế Nguyệt đại nhân lưu lại Tuế Nguyệt Thần Điện tại Tứ Quý Chi Địa, hơn mười năm trước, có một tên gia hỏa gọi là Phong Quân cầm một căn hài cốt tiến về Tứ Quý Chi Địa, bố trí đại trận, kích phát hài cốt chi lực, suýt nữa gọi ra Tuế Nguyệt Thần Điện từ trong Tứ Quý Chi Địa. Mà căn hài cốt kia, nội uẩn Tuế Nguyệt Chi Lực.”

Ô Quảng nhíu mày: “Chuyện này có thể nói rõ điều gì? Căn hài cốt kia là di hài của Tuế Nguyệt?”

Dương Khai gật đầu nói: “Đúng vậy! Nếu không phải là di hài của Tuế Nguyệt đại nhân, thì làm sao có thể kết nối với Tuế Nguyệt Thần Điện, dẫn dắt Đại Đế hành cung từ trong Tứ Quý Chi Địa ra? Mà đây chỉ là một căn di hài trong đó mà thôi, tại đông hải kia, còn có càng nhiều hài cốt do một vị tổ tông Yêu tộc đoạt được trên biển, nghe nói đều là trong lúc vô tình nhặt được, tính đến hiện tại đã không biết bao nhiêu năm tháng rồi.”

Ô Quảng nghe xong thì thần sắc càng thêm ngưng trọng, sau khi Dương Khai trình bày một phen, hắn há có thể không biết di hài của Tuế Nguyệt sở dĩ tìm được ở bên ngoài, là vì hắn bị người khác đánh chết không toàn thây? Bản thân của hắn bị đánh chết, đó là bởi vì chọc nhiều người tức giận, mặt khác còn có chư vị Đại Đế liên thủ cùng một chỗ, tử chiến một trận mới bắt được hắn. Còn vào niên đại Tuế Nguyệt còn sống, hắn gần như vi tôn, bản thân Tuế Nguyệt cũng không làm việc ác gì, sao lại bị khác người đánh chết? Hơn nữa là ai có được bổn sự này?

Dương Khai nói tiếp: “Tuế Nguyệt đại nhân từng thu phục Thượng Cổ hung thú Cùng Kỳ làm tọa kỵ, Tuế Nguyệt mặc dù vẫn lạc, nhưng Cùng Kỳ lại còn sống, một mực trấn thủ Tuế Nguyệt Thần Điện. Nhờ cơ duyên xảo hợp, Cùng Kỳ có quan hệ không tệ với ta, theo lời hắn nói, năm đó Tuế Nguyệt đại nhân bế quan tại Thần Điện, bỗng nhiên lĩnh ngộ một đạo Huyền Cơ ở bên ngoài Càn Khôn, liền phá quan mà ra, ngao du đến đó, thế nhưng vài chục năm sau, bảo vật bổn mạng của Tuế Nguyệt đại nhân phá không trở về Thần Điện, từ đó không hề có tin tức, kết hợp với một đoạn di hài kia, cũng không khó phỏng đoán tao ngộ của Tuế Nguyệt đại nhân năm đó, đích thị là gặp gì đó hung hiểm ở bên ngoài Càn Khôn, cuối cùng rơi vào kết cục thân vẫn đạo tiêu.”

Ô Quảng gật đầu, kết hợp với những lời Dương Khai nói trước đó, vậy thì suy luận như vậy cũng không có vấn đề gì.

Dương Khai nhấp một ngụm trà, nói tiếp: “Tuế Nguyệt đại nhân vẫn lạc, nói rõ ở bên ngoài Càn Khôn có đại hung hiểm, ngay cả cường giả như hắn cũng không có lực hoàn thủ. Mà vừa rồi ngươi có nói tới việc mưu đồ sự tình liên quan đến bá tánh thương sinh, liên quan đến an nguy Tinh Giới, Ô Quảng, ngươi phải chăng cũng giống như Tuế Nguyệt đại nhân, từng ngao du Càn Khôn, nếu có, vậy thì ngươi rốt cuộc gặp được chuyện gì? Bên ngoài Càn Khôn kia, rốt cuộc có cảnh sắc như thế nào?”

Ô Quảng cùng Tuế Nguyệt Đại Đế rốt cuộc ai mạnh ai yếu, không có người nào biết rõ, nhưng hai vị này tuyệt đối mạnh mẽ hơn Đại Đế bình thường, Tuế Nguyệt có thể ngao du Càn Khôn, Ô Quảng chưa hẳn là không thể.

Dương Khai ánh mắt sáng quắc, nhìn không chớp mắt về phía Ô Quảng, không buông tha nửa điểm biến hóa biểu lộ trên mặt hắn, đáng tiếc Ô Quảng căn bản là không hề có nửa điểm phản ứng, khuôn mặt hồng nhuận phơn phớt của hắn giống như một giếng nước yên tĩnh, im lặng hồi lâu sau mới nói: “Bổn tọa không biết chút gì về sự tình của Tuế Nguyệt, càng không thể xác định hung hiểm mà hắn chỗ tao ngộ phải chăng có quan hệ với sự tình mà ta mưu đồ hay không, bổn tọa chỉ có thể nói cho ngươi biết là, bên ngoài Càn Khôn quả thực là có đại hung hiểm!”

Dương Khai biến sắc: “Ngươi quả nhiên đã từng đi đến bên ngoài Càn Khôn!”

Ô Quảng lắc đầu: “Không có đi qua, chỉ là trong minh minh có một đường linh cơ cảm ứng, đúng là vì có tầng này cảm ứng, cho nên ta mới... không dám đi!”

Không dám đi! Lời này phát ra từ trong miệng của bất kỳ kẻ nào thì cũng không có vẻ kỳ quái, nhưng khi xuất ra từ trong miệng của Ô Quảng thì lại làm cho người ta hơi có cảm giác sởn hết cả gai ốc.

Đang lúc nói chuyện, Ô Quảng đưa tay, muốn lại châm cho mình một chén nước trà, thế nhưng Dương Khai tay mắt lanh lẹ, trực tiếp cầm lấy ấm trà, nhét vào trong ngực Mai Tửu Nhi, nói: “Mang về chậm rãi uống, một lần đừng uống nhiều quá, một hai chén là đủ.”

Mai Tửu Nhi nghẹn họng nhìn trân trối, nhìn Dương Khai một cái, lại nhìn Ô Quảng một cái, cố tình buông ấm trà xuống, rồi mặt mũi lại tràn đầy vẻ không bỏ được, cứ cầm như vậy, trông cũng có hơi quá khó nhìn a.

Cô vừa rồi uống hai chén nước trà, sao còn không biết nước trà này diệu dụng vô cùng, đợi sau đó trở về tìm một chỗ bế quan tìm hiểu, thực lực nhất định sẽ đột nhiên tăng mạnh. Hiện tại Dương Khai đem nửa ấm trà còn lại nhét cho cô, Mai Tửu Nhi thật sự là vừa cảm kích lại vừa sợ hãi.

Ô Quảng bật cười, buông cái chén không, khoát tay nói: “Mà thôi mà thôi, gặp tức là duyên, nha đầu cứ lấy a.”

Mai Tửu Nhi thanh âm run rẩy, khom mình hành lễ: “Tạ ơn tiền bối.” rồi sau đó ôm ấm trà vào trong ngực giống như bảo bối, giờ ai nói gì thì cô cũng sẽ không buông ra.

Ô Quảng khép hai tay vào trong tay áo, liếc nhìn Dương Khai, nói: “Ngươi cũng đừng đòi hỏi nhiều thêm, bên ngoài Càn Khôn rốt cuộc có hung hiểm gì, bổn tọa cũng không có cách nào xác định được, những việc bây giờ ta làm, bất quá chỉ là phòng ngừa chu đáo mà thôi, thực lực ngươi bây giờ mặc dù không kém, nhưng trong mắt bổn tọa vẫn là quá thấp, nghĩ nhiều cũng vô dụng. Về phần tinh vực hạ vị diện... bổn tọa tạm thời sẽ không dung hợp tinh vực của ngươi, dù sao vẫn còn một ít tinh vực hạ vị diện khác, đợi đến khi ta dung hợp các tinh vực khác xong, nhìn xem tình huống rồi tính sau, ngươi thấy thế nào?”

Nếu như Ô Quảng làm việc này là vì tư dục của bản thân, Dương Khai chắc chắn là sẽ không đáp ứng, chắc chắn sẽ đánh nhau với hắn một trận tại đây. Nhưng hiện tại hắn đã biết được một ít nội tình, lại có Đoạn Hồng Trần nói như vậy, nếu hắn cứ khăng khăng giữ lại vì thân phận Tinh Vực chi chủ của mình thì cũng có hơi vô lý, nên hắn gật đầu nói: “Cũng tốt, bất quá lời tục tĩu nói trước, ngươi dung hợp kệ ngươi, nhưng nếu ngươi dám thương tổn đến từng cọng cây ngọn cỏ trong tinh vực của ta, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi.”

Ô Quảng ha ha cười nói: “Có lão Đoàn trông chừng, dù muốn thì cũng không có cơ hội kia! Chuyện của ta đã xong, lão Đoàn có chút việc muốn hỏi ngươi, nhường hắn nói cho ngươi.”

Dương Khai thần sắc nghiêm chỉnh lại, mở miệng hỏi: “Tiền bối có gì phân phó?”

Khuôn mặt của lão già trước mặt hắn vặn vẹo nhúc nhích một trận, rất nhanh hóa thành bộ dạng của Đoạn Hồng Trần, hẳn là do thần hồn của Ô Quảng đã lui ra, Đoạn Hồng Trần chủ trì thân thể. Thoáng hoạt động thân thể một chút, Đoạn Hồng Trần chợt cau mày nói: “Tinh Giới gần đây có phải xảy ra đại sự gì hay không?”

Dương Khai bất động thanh sắc nói: “Tiền bối đang nói tới...”

Đoạn Hồng Trần nói: “Khoảng mười lăm năm trước, có một ngày lão phu bỗng nhiên lòng sinh rung động không hiểu lý do, sau đó suy nghĩ một chút, hẳn là Tinh Giới bên kia đã xảy ra chuyện, hơn nữa liên quan tới một vị Đại Đế nào đó, Dương Khai ngươi đã từng nghe nói đến chuyện gì không?”

Sau khi hỏi xong, liền nhìn thấy Dương Khai thần sắc thảm thiết buồn bã, sắc mặt hắn không khỏi xiết chặt lại, nói: “Quả thật đã xảy ra chuyện?”

Hắn cùng Ô Quảng một mực nán lại trong Tổ Vực, chưa hề trở lại tinh vực trong nhiều năm qua, cũng không biết thế cục ở tinh vực bên kia như thế nào. Chỉ có điều các Đại Đế đều được thiên địa Tinh Giới tán thành, nếu có người gặp chuyện không may, Tinh Giới sẽ sinh dị triệu, những người khác đều có sở cảm ứng, chỉ có điều Đoạn Hồng Trần không có ở trong Tinh Giới, cho nên tầng cảm ứng này có hơi mơ hồ một chút, mười lăm năm trước, tính toán thời gian, đúng là thời điểm cuộc chiến Trụ Thiên phát sinh.


Lời vừa nói ra, Đoạn Hồng Trần lại khẽ giật mình, bất quá rất nhanh liền bừng tỉnh, ngược lại Mai Tửu Nhi vẻ mặt khiếp sợ địa nhìn qua Dương Khai. Cô không biết Đại Đế là cái gì, lại càng không biết Minh Nguyệt là ai, nhưng từ cuộc nói chuyện của bọn hắn cô có thể đoán ra một sự tình. Vị Minh Nguyệt kia hẳn là một vị cường giả đỉnh tiêm, hơn nữa còn là người tốt, thế nhưng vị cường giả này, lại chết dưới tay của Tinh Vực chi chủ...

Mai Tửu Nhi đã bắt đầu cảm thấy hoang mang, đầu óc hỗn loạn thành một đoàn rồi.

“Trách không được, trách không được!” Đoạn Hồng Trần nhẹ gật đầu nói: “Trách không được lúc vừa mới gặp ngươi, ta cảm giác được trên người của ngươi có khí tức của Minh Nguyệt, của thiên địa Tinh Giới, thì ra là thế.”

Dương Khai kinh ngạc: “Tiền bối không giận?” Hắn còn tưởng rằng sau khi mình nói ra câu nói kia, Đoạn Hồng Trần khẳng định sẽ chất vấn mình vì sao phải giết Minh Nguyệt, không ngờ hắn vậy mà lại phản ứng như vậy.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.