Dương Tuyết quay đầu nhìn qua Dương Khai, khẽ cười nói: “Đại ca ở chỗ này chờ ta mười năm, mười năm sau xuất quan.”
Dương Khai đưa tay vuốt vuốt đầu nàng: “Đại ca chờ các ngươi.”
Nếu là ở bên ngoài, mười năm thật quá lâu, nhưng nơi này là Tuế Nguyệt Thần Điện, mười năm nơi đây, ngoại giới chắc cũng không quá nửa năm.
Vừa vặn hắn cũng có thể mượn cơ hội này hảo hảo nghiên cứu một bí thuật.
Phong Quân kéo hơi tàn, bị Dương Khai thu vào Tiểu Huyền giới, tuy là Ngụy Đế, vào Tiểu Huyền giới rồi cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, huống chi hắn còn đang trọng thương, mặc dù cố tình cũng không làm được trò gì.
Trước khi đi, đem Lưu Viêm tỉnh lại, chủ tớ hai người gặp lại, tự nhiên là nhất trọng vui mừng.
Trong đại điện, Dương Khai đem thế cục tinh giới gần đây nói rõ lại cho Lưu Viêm cùng Cùng Kỳ, lúc trước bọn hắn cùng tiến vào Tứ Quý Chi Địa, Ma tộc còn chưa xâm lấn, cho nên không biết gì cả, chợt nghe Tinh Giới hôm nay là tình hình như thế, Lưu Viêm Cùng Kỳ đều chấn động.
Việc này với bọn hắn mà nói quá mức đột ngột, chỉ là tiến vào Tuế Nguyệt Thần Điện ngủ một giấc mà thôi, ai ngờ Tinh Giới lại là lúc nước sôi lửa bỏng.
Cùng Kỳ nhất định phải theo bên người Dương Tiêu Dương Tuyết phụ tá bọn chúng, cho nên thế tất phải hiểu qua thế cục dưới mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687520/chuong-3603.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.