Chương trước
Chương sau
Nguy cơ sinh tử trước mắt, Mộ Dung Hiểu Hiểu ra tay kiên quyết, tay cầm kiếm vững như bàn thạch, ánh mắt thanh tịnh, thấy như vậy Dương Khai cũng âm thầm cảm khán ủng hộ.

 

Đế Tôn cảnh Ma Thiên Đạo kia ra tay ác độc tàn nhẫn, lưỡng chùy oanh tới hai người, Mộ Dung Hiểu Hiểu chỉ bảo hộ được chính mình, không thể chu toàn được môn hạ đệ tử, trái lại cũng thế, vô luận nàng lựa chọn làm như thế nào, đều sẽ có một người bị thương chết, nếu nàng chết, vậy mười đệ tử Thanh Dương Thần Điện bên người sẽ chắc chắn không còn đường sống, cho nên nàng ra tay giết tới địch nhân.

 

Chiến thuật đơn giản nhất, dốc sức liều mạng mà thôi.

 

Hắn có thể giết chết nàng, hoặc là giết chết một đệ tử Thanh Dương Thần Điện, nhưng phải trả giá cao, tuyệt đối là phải bị thương nặng, vận khí không tốt không chừng còn bị chôn cùng, một kiếm này, là toàn bộ tu vi của Mộ Dung Hiểu Hiểu.

 

Mộ Dung Hiểu Hiểu minh bạch đạo lý này, hắn làm sao lại không rõ, thấy nàng đánh tới, một bộ muốn đồng quy vu tận với mình, thầm mắng tiện tỳ muốn chết, song chùy hóa thành một, không tiếp Mộ Dung Hiểu Hiểu mà đánh tới đệ tử Thanh Dương Thần Điện bên người nàng.

 

Trên mặt hắn tràn đầy vẻ giễu cợt, ngươi muốn liều mạng, ta đếu như ngươi mong muốn, mặc ngươi dốc sức liều mạng...

 

Kình khí tuôn ra, song chùy nện xuống, che đậy quang minh trước mắt, khí tức tử vong ập tới, đệ tử kia sắc mặt một mảnh hôi bại...

 

Mộ Dung Hiểu Hiểu cũng ngây dại, nàng thật sự không nghĩ tới địch nhân lại độc ác như thế, nguyện chịu một kiếm của mình cũng muốn giết đồng bạn của mình.

 

Khẽ giật mình, tâm thần đình trệ, ánh mắt xuất hiện vẻ bối rối.

 

Nhưng cũng chỉ là một cái chớp mắt, trường kiếm nhanh chóng chuyển hướng, tay kéo đệ tử kia qua một bên, mình thì gắng đối kháng thế công hủy thiên diệt địa kia.

 

Thời khắc mấu chốt nhất, thiếu nữ vẫn là lựa chọn bảo vệ môn hạ đệ tử, không màng an nguy bản thân.

 

Ma Thiên Đạo kia giống như xuyên thủng nội tâm Mộ Dung Hiểu Hiểu, vẻ giễu cợt càng lớn, song chùy không lưu tình chút nào mà nện xuống.

 

Một tràng tiếng kinh hô, mười đệ tử Thanh Dương Thần Điện thần sắc bi phẫn, Mộ Dung Hiểu Hiểu sắp phải hương tiêu ngọc vẫn, làm sao không muốn chạy đến cứu viện? Nhưng thứ nhất thực lực không đủ, thứ hai nhân số quá ít, tự bảo vệ mình còn chưa xong, làm sao nghĩ chuyện cứu người? Chỉ có thể trơ mắt nhìn, nguyên một đám lòng nóng như lửa đốt, khóe mắt đỏ cả lên.

 

Thời khắc mấu chốt, thiếu nữ lại trở nên bình tĩnh, không thấy chút bối rối.

 

Trong đầu nhanh chóng hiện lên đầy hình ảnh, từ nhỏ được Thanh Dương Thần Điện thu dưỡng, bái nhập Thần Điện tu thân học nghệ, bên người luôn có một nam tử cùng nàng tiến bộ, hắn thần sắc lạnh như băng, nàng được các trưởng bối yêu mến, các sư huynh quan tâm, cùng các sư đệ nhảy nhót tinh nghịch...

 

Từng nghe người ta nói, trước khi chết, người ta sẽ chứng kiến rất nhiều thứ.

 

Mình phải chết rồi a? Cho nên mới phải nghĩ tới những thứ này, chứng kiến những này.

 

Có cái gì tiếc nuối không? Hẳn là không có, nếu không có Thần Điện, mình sớm không biết từ lúc nào đã chết đói chết rét rồi, nếu không Thần Điện, mình dù còn sống, cũng chỉ là một người bình thường, lấy đâu ra một thân ngạo nhân tu vi.

 

Vì Thần Điện, chết cũng không tiếc.

 

Duy chỉ có một áy náy, là không thể mang mười đồng môn này về, thân là trưởng lão Thần Điện, nên gánh trách nhiệm như vậy.

 

Nhưng... Đã không còn gì rồi, trên đường xuống hoàng tuyền, mọi người làm bạn, cười cười nói nói cũng không tệ, nếu trong u minh luyện ngục còn gặp được hung hồn ác quỷ, mọi người lại kề vai chiến đấu.

 

Kiếm hoa tàn phá, kiếm hoa toái toái...

 

Vội vàng bố trí phòng ngự, nhưng căn bản không chịu nổi địch nhân hung mãnh oanh kích, song chùy gần tới người, Mộ Dung Hiểu Hiểu lại thấy được một thân ảnh quen thuộc!

 

Một người không phải xuất thân Thanh Dương Thần Điện, lại là người nhà Thanh Dương Thần Điện.

 

Dương Khai mỉm cười với nàng, Mộ Dung Hiểu Hiểu còn đáp lại một nụ cười ngọt ngào, nàng cho rằng là mình trước khi chết xuất hiện ảo giác. Chỉ là sau một khắc, song chùy xoáy lên kình khí cùng cuồng phong bỗng nhiên biến mất không thấy gì nữa, bị thân ảnh kia hoàn toàn ngăn lại, mưa to gió lớn như cũng hóa thành yên lặng, Mộ Dung Hiểu Hiểu cảm giác mình giống như thuyền về tới cảng, không còn phải lo lắng sóng to gió lớn.

 

Oanh một tiếng vang thật lớn truyền ra, song chùy bay lên không trung, Đế Tôn cảnh Ma Thiên Đạo càng ngửa mặt bay ra ngoài, Ma Nguyên quay cuồng, máu phun đầy trời.

 

Biến cố phát sinh quá nhanh, Mộ Dung Hiểu Hiểu không kịp phản ứng, đám Ma Thiên Đạo cũng không kịp phản ứng.

 

Đến khi tên kia ngã bay xuống đất, mọi người mới hồi thần lại, hai nhóm người, hai phản ứng bất đồng.

 

Mười đệ tử Thanh Dương Thần Điện kinh hỉ, nào còn không biết cường viện đến rồi? Nhao nhao phấn chấn, đám Ma Thiên Đạo thì sắc mặt đại biến, vô cùng sợ hãi nhìn Dương Khai, toàn thân rét run.

 

Bọn hắn mặc dù không biết Dương Khai mạnh như thế nào, nhưng Đế Tôn cảnh bên mình lại bị người ta trực tiếp đánh bay ra ngoài, ngay cả Đế bảo cũng bị bay ra ngoài, có thể thấy người tới lợi hại hơn không phải nửa điểm một điểm.

 

Một đám người Ma Thiên Đạo lập tức triệt thoái về phía sau, kéo khoảng cách với đám người Thanh Dương Thần Điện, ôm thành một đoàn, cảnh giác kiêng kị nhìn Dương Khai.

 

Về bọn hắn, Dương Khai nhìn cũng không nhìn, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào tên ngã xuống đất.

 

Đối phương sau khi bị đập bay ra ngoài người đã bị thương nặng, khí huyết quay cuồng, nhất thời đúng là không đứng dậy được, cố gắng nhiều lần mới thất tha thất thểu đứng người lên, chỗ ngực còn lõm xuống một khối to.

 

Tay che ngực, lưng cũng còng xuống không thẳng nổi, hắn miệng đầy đắng chát, khóe miệng không ngừng có máu tươi tràn ra, gắt gao ngưng mắt nhìn Dương Khai, cắn răng quát: “Dm, ai?”

 

Tự nhiên bị người ta đánh thành như vậy, hắn cũng phiền muộn muốn chết, mấu chốt nhất chính là ngay cả địch nhân xuất hiện như nào hắn cũng không thấy rõ.

 

Giờ thấy rõ ràng rồi, một thanh niên anh vĩ bất phàm, trông có chút quen mắt, lại không nhớ nổi rốt cuộc là ai.

 

Dương Khai vốn định nói một tiếng “Ngươi không có tư cách biết bổn tọa”, ai ngờ Mộ Dung Hiểu Hiểu ở sau lưng đã thốt lên: “Dương Khai? Dương sư huynh?” Trong thanh âm đầy tràn vẻ không thể tưởng tượng nổi.

 

Xác thực rất khó tin, dù sao đã nhiều năm rồi, tại Hổ Khiếu thành Dương Khai tẩu hỏa nhập ma, rơi nhập ma đạo, sau đó chạy khỏi Tinh Giới, mấy năm qua một mực không có tin tức.

 

Bị Mộ Dung Hiểu Hiểu điểm phá thân phận, Dương Khai quay đầu cười cười: “Sư muội tạm điều tức trước, có gì nói sau.”

 

Mộ Dung Hiểu Hiểu mặc dù không có trở ngại gì nhiều, nhưng vẫn là bị thụ chút thương, vừa rồi còn bị chùy oanh tới khiến khí tức bất ổn.

 

Thiếu nữ nghe vậy gật đầu, nghe lời nhắm mắt lại.

 

Dương Khai đến rồi, không còn ai có thể gây tổn thương cho bên mình, cho nên không cần lo lắng nữa.

 

“Dương Khai? Ngươi là Dương Khai?” Hắn câu trước còn có chút chần chờ, câu sau lại tràn đầy khiếp sợ.

 

Danh tiếng của Dương Khai, hôm nay toàn bộ Tinh Giới không người không biết, hắn có thể lấy tu vi Đế Tôn cảnh giữ được một mạng dưới tay Thiết Huyết Đại Đế, chính là một truyền kì.

 

Chẳng trách trông hắn có chút quen mắt, nguyên lai là người này!

 

Hắn đã từng nhìn thấy bức họa vẽ Dương Khai, đối với hắn bao nhiêu cũng có chút ấn tượng.

 

Không đúng! Sao hắn lại xuất hiện ở đây, hắn rõ ràng là chạy đến Ma vực, vì sao lại có thể hiện thân ở chỗ này?

 

Nhưng Dương Khai đã ra tay với hắn, vậy thì là địch không phải bạn, cho nên sau khi biết được thân phận Dương Khai, hắn liền cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu, đồng thời cả người tuôn ra một đoàn huyết vụ, hóa thành một đạo lưu quang cấp tốc bỏ chạy về phía sau.

 

Trốn chạy để khỏi chết quan trọng hơn!

 

Dương Khai chỉ nhìn hắn, cũng với vẻ mặt giễu cợt như lúc trước hắn nhìn Mộ Dung Hiểu Hiểu.

 

Mười dặm, hai mươi dặm, ba mươi dặm, năm mươi dặm...

 

Trong nháy mắt, hắn đã chạy được năm mươi dặm, vẫn điên cuồng không ngừng chạy.

 

Nhưng vào lúc này, một cỗ lực lượng trói buộc xuất hiện, đang chạy trốn, cả người hắn trì trệ lại, ngay sau đó thấy hoa mắt, một đại thủ đã giữ trên cổ hắn, bắt lấy hắn như bắt một con gà.

 

Nhìn gương mặt thanh niên gần trong gang tấc, mặt hắn xám như tro...

 

Tiếng kinh hô truyền đến, đám người Ma Thiên Đạo nhao nhao chạy như chim thú tán, vừa rồi bọn hắn chỉ thấy Dương Khai duỗi tay ra, lúc thu tay, người mạnh nhất trong bọn hắn đã bị bắt lại, nào còn không biết thực lực cách biệt quá lớn.

 

Ở lại chỗ này tuyệt đối chỉ còn đường chết, chạy trốn có lẽ còn có một đường sống, lựa chọn như thế nào không cần nói cũng biết.

 

Đám đệ tử Thanh Dương Thần Điện thấy thế, muốn ngăn lại, chỉ là lực bất tòng tâm, bản thân bọn hắn còn không tốt, trạng thái khó coi, ai cũng có thương tích tại thân, nhân số lại thiếu, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

 

Dương Khai lại vung tay lên, một nữ tử bỗng xuất hiện.

 

Tất cả mọi người nhìn thấy đều sững sờ, không biết nữ tử này từ đâu xuất hiện, bản thân nữ tử cũng ngơ ngác, hiển nhiên cũng không rõ xảy ra chuyện gì.

 

Nhưng ngay sau đó, thanh âm Dương Khai liền truyền tới tai: “Toàn bộ giết.”

 

Các đệ tử Thanh Dương Thần Điện đang kinh ngạc lai lịch nữ tử này, bỗng thấy kiện bảo vật kia, tất cả đều cau mày lại.

 

Chỉ vì bên trên bảo vật kia rõ ràng đầy hắc khí quấn quanh, là ma khí! Đây lại là một kiện ma bảo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.