Chương trước
Chương sau
Bách niên ngàn năm...

 

Bọn người Lôi Hồng nghe vào trong tai, sắc mặt sầu lo. Nếu chỉ là trăm năm thì cũng dễ nói, thời gian mặc dù không ngắn, nhưng cũng không phải quá dài, nhưng nếu tận ngàn năm thậm chí càng lâu hơn...

 

Chỉ sợ đến lúc đó chờ Dương Khai cùng Lam Huân trở về, hài tử đều sinh một đống lớn rồi, cô nam quả nữ chung sống ngàn năm, sẽ phát sinh chuyện gì không khó tưởng tượng.

 

“Đều tránh ra đi.” Chiến Vô Ngân vung tay quát lớn.

 

Tinh Thần Cung chư vị cường giả nghe vậy, tất cả đều thần sắc chấn động, trong lòng biết Đại Đế đây là muốn tự mình xuất thủ, liền không do dự, thu Đế nguyên lại, nhao nhao triệt thoái ra phía sau.

 

Ngũ sắc hào quang đột nhiên tăng vọt, cả thân tháp run rẩy không ngớt, hư không bốn phía bị nghiền nát, dường như chỉ sau một khắc Càn Khôn Tháp sẽ phá không mà đi.

 

Một đại kỳ màu đỏ tươi bỗng xuất hiện, huyết tinh chinh phạt chi ý ầm ầm tràn ngập.

 

Thiết Huyết Chiến Kỳ!

 

Thiết Huyết Đại Đế bổn mạng chi bảo, cũng không phải Thượng Cổ di bảo, cũng không phải do Luyện Khí Sư luyện chế ra, mà là chiến Vô Ngân một thân tu vi xuất ra. Vận dụng Thiết Huyết Chiến Kỳ, chính là đại biểu chiến Vô Ngân đã xuất toàn lực, bởi vậy cũng có thể thấy Càn Khôn Tháp là thần dị bực nào, Đại Đế tự mình ra tay còn cần toàn lực ứng phó mới có thể áp chế, hôm nay nếu không phải Chiến Vô Ngân tới, bằng bọn người Lôi Hồng căn bản không thể ổn định Càn Khôn Tháp, sớm muộn Tinh Thần Cung sẽ phải mất đi trấn cung chi bảo này.

 

Chiến kỳ màu đỏ tươi sắc thái diễm lệ vô song, chiến kỳ chụp xuống Càn Khôn Tháp, nháy mắt đã bao lấy toàn bộ Càn Khôn Tháp.

 

Ngũ sắc hào quang biến mất, chấn động nơi thân tháp cũng nhanh chóng an ổn xuống, toàn bộ thiên địa chỉ tràn ngập màu đỏ tươi.

 

Chiến Vô Ngân chắp hai tay sau lưng, đứng trước Càn Khôn Tháp, ngưng mắt nhìn, lẳng lặng chờ đợi.

 

Cùng lúc đó, Dương Khai thì lại không ngừng kêu khổ.

 

Hắn bị chiến Vô Ngân ném vào Càn Khôn Tháp, còn chưa kịp hiểu tình hình đã vọt tới trước mặt một quái vật.

 

Muốn một chiêu thăm dò sâu cạn của nó, ai ngờ thằng này đã mở miệng rộng ra, Dương Khai lại thời gian phản ứng đều không có liền bị nuốt vào trong bụng, ngay sau đó đã ở trong một thế giới cổ quái.

 

Trên bầu trời, đám mây đỏ rực, toàn bộ bầu trời như bị thiêu đốt.

 

Không phải như, mà thật sự là đang thiêu đốt, trên bầu trời kia đâu phải đám mây gì, rõ ràng chính là đại hỏa.

 

Mặt đất thì đầy nham tương, bọt khí bạo liệt ra.

 

Nóng! Nóng vl.

 

Cái thế giới này giống như chỉ có Hỏa giới ngũ hành, Dương Khai không cảm nhận được Tứ Hành khác. Nơi cổ quái như vậy hắn là lần đầu gặp được, còn không đợi hắn cẩn thận dò xét thế giới này rốt cuộc là như thế nào, nham tương bên dưới liền bắt đầu xuất hiện một thân ảnh dữ tợn.

 

Đầu rồng, thân nai, đuôi trâu, móng ngựa, vẩy cá, đầu có hai sừng, toàn thân bốc hỏa, chân đạp Hắc Viêm, uy phong lẫm lẫm.

 

Kỳ Lân! Thượng Cổ Thánh Linh, Hỏa Kỳ Lân!

 

Dương Khai lồi cả mắt ra, trong Thánh Linh, Hỏa Kỳ Lân cũng được xếp rất cao, nếu thiên hạ Thánh Linh lấy Long Phượng vi tôn, vậy Kỳ Lân vô luận như thế nào cũng có thể tiến vào tam đẳng, so với Cùng Kỳ không kém bao nhiêu.

 

Cùng Kỳ mạnh bao nhiêu, Dương Khai ít nhiều biết một chút, Ngụy Đế không phải đối thủ của hắn. Vậy Hỏa Kỳ Lân trước mắt này thì sao?

 

Cho nên khi thấy Hỏa Kỳ Lân xuất hiện, Dương Khai liền như lâm đại địch, tâm thần câu thông Huyền Giới Châu, tùy thời chuẩn bị đem ba vị Bán Thánh hộ pháp ra.

 

Huyền Giới Châu không chỉ có một pháp thân, Bắc Ly Mạch cùng Ngọc Như Mộng đem Bạch Chước cùng Bá Nha cho hắn, bắt phải luôn mang theo bên người.

 

Ba Bán Thánh liên thủ, Hỏa Kỳ Lân lợi hại mấy cũng không phải đối thủ.

 

Bên dưới, nương theo tiếng ùng ục một hồi, bên trong nham tương, từng con Hỏa Kỳ Lân chui ra, mỗi một con đều dữ tợn hung lệ.

 

Trong nháy mắt, bên trên nham tương đã nhiều tới hàng trăm hàng ngàn Hỏa Kỳ Lân, vây Dương Khai kín không kẽ hở, hai con ngươi xích hồng như hỏa diễm chằm chằm nhìn.

 

Dương Khai lại biểu lộ cổ quái, nếu như nói nơi đây có một con Hỏa Kỳ Lân, hắn còn có thể hiểu, Càn Khôn Tháp vốn là huyền diệu vô cùng, bên trong phong ấn vô số Tiểu Thế Giới, có một thế giới cổ quái như vậy cũng không phải không có khả năng.

 

Nhưng thoáng cái xuất hiện nhiều Hỏa Kỳ Lân như vậy thì không bình thường rồi, không có loại Thánh Linh nào có năng lực sinh sản kinh khủng như thế, Long tộc không được, Phượng tộc không được, bất luận Thánh Linh nào đều không được.

 

Cho nên trên đời này căn bản không có khả năng có hàng trăm hàng ngàn Hỏa Kỳ Lân tồn thế, thiên đạo, tổn hại có thừa mà bổ chưa đủ, Thánh Linh cường đại như thế, nếu năng lực sinh sản còn mạnh như vậy, vậy trên đời này sao còn không gian sinh tồn cho sinh linh khác?

 

Vì chứng thực ý nghĩ của mình, Dương Khai đưa tay ra, một đạo Nguyệt Nhận chém tới một con Hỏa Kỳ Lân cách mình gần nhất.

 

Nguyệt Nhận phá không, chém qua Hỏa Kỳ Lân, một tiếng thê lương tru lên, Hỏa Kỳ Lân trực tiếp bị chém làm hai.

 

Quả nhiên không phải chân chính Hỏa Kỳ Lân! Nếu thật sự là Thánh Linh Kỳ Lân, Dương Khai vô luận như thế nào cũng không thể một chiêu giết địch, chỉ là những cái thứ này không biết đã xảy ra chuyện gì, thoạt nhìn rất giống Kỳ Lân thật, Dương Khai nhãn lực xuất sắc lại không nhìn ra chút sơ hở.

 

Không kịp thở, một kích kia làm như chọc phải tổ ong vò vẽ, Hỏa Kỳ Lân bốn phía tất cả đều hung mãnh lao tới.

 

Dương Khai không dám lãnh đạm, lập tức đem Tam đại Bán Thánh ra.

 

Những Hỏa Kỳ Lân này mặc dù không phải chân chính Thánh Linh, nhưng thực lực bản thân tuyệt đối không kém, rồi thử tay nghề, trên cơ bản từng con đều có thực lực Đế Tôn nhất tầng cảnh.

 

Một hai con Dương Khai có thể không quan tâm, mười hai mươi con cũng có thể ứng phó, 100 đến 200 thì em chịu.

 

Hiện tại trừ phi phá vỡ giới bích Tiểu Thế Giới này, nếu không Dương Khai căn bản trốn không thoát.

 

Muốn phá vỡ giới bích thế giới nhất định phải cần thời gian, tự nhiên cần phải có người hộ pháp.

 

Pháp thân vừa xuất hiện, nó liền minh bạch tình huống dưới mắt, không nói một lời tế ra Ma Binh chiến chùy, thân hình tăng vọt, hóa thành một quái vật khổng lồ thân cao 30 trượng.

 

Ma Binh chiến chùy cũng biến lớn, pháp thân vung Ma Binh chiến chùy, thực lực Bán Thánh tiết ra, tất cả Hỏa Kỳ Lân đánh tới bị đánh bạo thành bột mịn.

 

Bá Nha cùng Bạch Chước không có phản ứng nhanh như vậy, chợt thấy rõ thế cục bốn phía liền giật nảy mình, một người thấp giọng hô “Cái gì đây?”, một người hỏi thăm “Dương huynh, what happened?”

 

Dương Khai đáp lại: “Giết!”

 

Còn phải do dự nữa sao? Hai vị Bán Thánh nghe lệnh làm việc, đại khai sát giới!

 

Ba Bán Thánh bảo vệ tả hữu, Hỏa Kỳ Lân số lượng nhiều hơn nữa cũng không cách nào tới gần Dương Khai, một con nhào đầu về phía trước liền chết mất một con.

 

Dương Khai lặng yên đứng tại chỗ, nhắm mắt cảm giác, đồng thời cẩn thận hồi tưởng tao ngộ khi mình vừa tiến vào Càn Khôn Tháp.

 

Ẩn ẩn cảm thấy bắt được một điểm quan kiến.

 

Một lát sau, Bá Nha kinh hô: “Bạch Chước huynh, không đúng a!”

 

Bạch Chước gật đầu: “Nhiều vl, giết mãi không hết!”

 

Kỳ Lân số lượng tuy nhiều, nhưng ba vị Bán Thánh đồng loạt ra tay thanh lý, nhất định sẽ có thời điểm giết sạch, nhưng trên thực tế, những Hỏa Kỳ Lân này lại không thấy giảm bớt chút nào, liên tục không dứt nhào tới.

 

Tranh thủ lúc rảnh rỗi quan sát, hai vị Bán Thánh mới phát hiện mánh khóe.

 

Mỗi lần bọn hắn giết một con, trong nham thạch lại xuất hiện một con, cho nên mới giết mãi không hết.

 

“Đây là địa phương quỷ quái nào vậy!” Bạch Chước cười khổ, Hỏa Kỳ Lân cũng không phải là thực, mà là Hỏa lực nơi đây ngưng kết ra, trừ phi rút sạch sẽ toàn bộ lực lượng thế giới này, nếu không vô luận như thế nào cũng giết không hết.

 

Bọn họ là Bán Thánh đúng vậy, giết những Kỳ Lân giả này như đồ gà thịt cẩu, nhưng nếu đánh quá lâu, sẽ giống như kiến nhiều có thể cắn chết voi.

 

“Đây là một chỗ lịch lãm rèn luyện!” Dương Khai nhàn nhạt giải thích một câu.

 

“Bạch Chước huynh đi theo ta!” Dương Khai nói một tiếng, người vọt lên trời.

 

Bạch Chước nghe vậy lập tức theo sát mà lên.

 

Tốc độ hai người đều là cực nhanh, nháy mắt liền phi được mấy ngàn trượng.

 

Nhìn qua hỏa diễm không ngớt kia, Bạch Chước ngưng thanh nói: “Dương huynh cẩn thận.”

 

Mặc dù không biết hỏa diễm có sức sát thương như nào, nhưng Bạch Chước từ trong đó nhận ra khí tức nguy hiểm.

 

Còn chưa dứt lời, liền thấy Hỏa Vân càng thêm mãnh liệt, chớp mắt sau, từ trong Hỏa Vân lao ra một con chim lớn, giương cánh ba trượng có thừa, toàn thân Xích Hồng, mỏ bén nhọn như kiếm, dễ thấy nhất chính là chim to này rõ ràng chỉ có một chân.

 

Tất Phương!

 

Lại là một Thánh Linh, không cần phải nói, giống như dưới mặt đất trong nham thạch xuất hiện Hỏa Kỳ Lân, đều không phải chân chính Thánh Linh, mà là Hỏa chi lực lượng ngưng kết thành.

 

Từng có tao ngộ trước đó, cho nên Dương Khai cùng Bạch Chước thấy đều không quá mức giật mình.


 

Dương Khai cũng tung Bách vạn kiếm, kiếm khí tung hoành.

 

Một người một ma, thế xông cửu tiêu, giết đến tận thiên.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.