Chương trước
Chương sau
Anh em bạn bè Dương Khai ai lấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ.

 

Trước đấy Dương Khai nói hắn đã gặp qua Đại Đế, mọi người cũng sẽ không nghi ngờ hắn, gặp Đại Đế mà có thể bình yên trở lại, chứng tỏ danh tiếng phản đồ đã được tẩy sạch.

 

Nhưng không nghĩ tới, các Đại Đế cố ý truyền xuống pháp dụ, là vì Dương Khai, vì Lăng Tiêu Cung làm sáng tỏ chuyện này.

 

Dương Khai nói gì, trên dưới Lăng Tiêu Cung không ai nghi ngờ gì, nhưng người ngoài thì khó nói. Không có chứng cứ, ai mà nói rõ ràng được, nhưng bây giờ pháp dụ các Đại Đế vừa truyền xuống, đó chính là kết luận chắc chắn nhất!

 

Dương Khai cũng không phải phản đồ, phản bội Tinh Giới, mà là bất chấp nguy hiểm, đi sâu vào lòng địch, đại công thần thăm dò tình hình địch!

 

Đây là lời nói của các Đại Đế, ai dám nghi ngờ gì? Cung chủ nhà mình từ tà ma phản đồ, chợt biến thành đại công thần chịu nhục lập công, nhờ đó mà cái tiếng tà tông cũng không cần tẩy mà tự mất, xoay chuyển tình thế quá nhanh, tâm trạng toàn bộ đệ tử Lăng Tiêu Cung cũng dâng trào, hoan hô ầm ầm, có cung chủ lại còn có quang vinh, yên bình! Kiên nhẫn mấy năm nay cũng rốt cuộc cũng có hồi báo.

 

Vẫn chưa xong!

 

Hào Tự lại nói: "Cung chủ Lăng Tiêu Cung  Dương Khai đảm nhiệm quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân, tất cả người của Kỷ Tử Quân, vật tư tự đi chuẩn bị, nếu có dị nghị gì thì đi tìm Thất Vụ Hải Lý tổng quân nói lại!"

 

Dương Khai ngẩng đầu nhìn Hào Tự, nháy mắt mấy cái, cho là mình nghe lầm, hắn vẫn y như cũ, những người khác càng không cần phải nói, đồng loạt hít một hơi khí lạnh, sau đó ngừng thở.

 

Tinh Giới bây giờ có năm mươi bốn lộ quân, lấy Thiên Can Địa Chi làm tên, mới đặt kế hoạch xây dựng Kỷ Tử Quân này, chắc là lộ quân thứ năm mươi lăm. Lúc trước trên đường hộ tống đám người Phạm Hinh về nơi đóng quân, Dương Khai cũng cùng Phạm Hinh nói qua những thứ này, cho nên đại khái cũng biết được tình hình của những quân đoàn này.

 

Theo Dương Khai biết, bây giờ Tinh Giới có năm mươi bốn lộ quân, lần lượt sắp xếp theo thứ tự xuống, cờ hiệu quân đoàn cuối cùng chắc chắn là quân đoàn Mậu Mão Quân, theo như thứ tự xắp xếp, thứ năm mươi lăm hẳn là Mậu Thần Quân, phía sau còn có quân đoàn Mậu Tị, Mậu Ngọ, Mậu Vị, Mậu Thân, Mậu Tuất, Mậu Hợi, chờ sắp xếp theo thứ tự Mậu Thiên Can xong, kế đó đến Kỷ Tử Quân.

 

Các Đại Đế để cho Dương Khai đặt kế hoạch xây dựng tân quân, không có vấn đề gì, nhưng hôm nay trực tiếp vượt qua sáu cờ hiệu, ban thưởng cờ hiệu Kỷ Tử Quân, hơn nữa cờ hiệu này cũng không giống bình thường.

 

Trong năm mươi bốn lộ quân đoàn hiện có, toàn bộ những quân đoàn mang cờ hiệu chữ "Tử" đều không ngoại lệ là do cường giả cấp bậc Ngụy Đế  đảm nhiệm quân đoàn trưởng, bởi vì quân đoàn mang cờ hiệu chữ "Tử" là một nhánh mới, quân đoàn trưởng đó sẽ do Lý Vô Y Lý tổng quân phụ trách, ở dưới thì có thể quản các lộ quân đoàn khác.

 

Nói cách khác, quân đoàn trưởng quân đoàn mang cờ hiệu chữ "Tử", coi như như là nửa cấp trên của các quân đoàn trưởng khác! Nói ví dụ như nếu còn Kỷ Sửu Quân, Kỷ Dần Quân, Kỷ Mão Quân được thành lập, Dương Khai là có thể cai quản quân đoàn trưởng của quân đoàn này, nếu hắn muốn hạ lệnh cho quân đoàn trưởng mấy quân đoàn đó, miễn là không ảnh hưởng đại cục, những quân đoàn trưởng này phải phối hợp vô điều kiện .

 

Cho nên toàn bộ quân đoàn trưởng mang cờ hiệu chữ "Tử", chỉ có Ngụy Đế có tư cách đảm nhiệm, Đế Tôn ba tầng cảnh căn bản không thuyết phục cho lắm.

 

Mà đến tận bây giờ năm mươi bốn lộ quân ở Tinh Giới , cờ hiệu mang chữ "Tử", cũng chỉ có năm lộ mà thôi, năm vị quân đoàn trưởng, đều là năm vị Ngụy Đế thực lực mạnh nhất, Lý Vô Y, Dương Viêm tất nhiên cũng ở trong hàng ngũ đó.

 

Cho nên Dương Khai mới có cảm giác kinh ngạc, mọi người thì mặt đầy khiếp sợ.

 

 

Nếu như nói trước đó Đại Đế cố ý truyền xuống pháp dụ, là vì bồi thường cho Dương Khai, cho Lăng Tiêu Cung rửa sạch tiếng phản đồ, tà tông , như vậy lúc này bổ nhiệm chính là ưu ái chứ còn gì nữa.

 

Càng khiến Dương Khai rất ngạc nhiên là, các Đại Đế sao lại cho hắn đi chuẩn bị thành lập một quân đoàn? Trước đó hắn ở Thất Vụ Hải cũng đã nói cùng các Đại Đế , sau đó mấy ngày hắn có rất nhiều chuyện cần xử lý, làm gì có thời gian đi chuẩn bị một quân đoàn? Huống hồ, bây giờ đám người Ngọc Như Mộng, Bắc Lưu Ly Mạch cùng Trường Thiên đã đến Tinh Giới, thủ hạ cường giả như mây, thông đạo lưỡng giới lại bị Dương Khai phong ấn, Ma Tộc tứ cố vô thân, đại quân Tinh Giới chờ xuất phát, bất luận nhìn thế nào, bên kia Ma Tộc sớm muộn cũng bị quét sạch chỉ là vấn đề thời gian, thừa hay thiếu một lộ quân thì có ý nghĩa gì?

 

Nhưng các Đại Đế làm như thế , nhất định là tự có đạo lý, Dương Khai cho dù không hiểu, cũng chỉ có thể nén nghi ngờ trong lòng xuống, xem lúc nào rỗi thì đi hỏi Lý Vô Y rốt cuộc là có chuyện gì, hoặc là đi hỏi Chiến Vô Ngân cũng được, dù sao trên tay hắn có không linh châu của mình, đưa tin cũng thuận lợi.

 

"Dương Khai còn không nhận lệnh?" Hào Tự khẽ quát một tiếng, mặt đầy chán ngán, Dương Khai ở trước mặt hắn cung cung kính kính tất nhiên nhìn cũng sảng khoái, nhưng kiểu việc đưa chỗ tốt đến cho người khác làm hắn khá khó chịu.

 

"Lăng Tiêu Cung Dương Khai nhận lệnh!" Không có cách nào, Dương Khai đành hô to một tiếng, cung kính tiến lên, tiếp lấy ngọc điêp kia, vào tay trong nháy mắt, nọc điệp quang hoa chảy xuôi, sau một hồi nhúc nhích biến đổi thành một miếng đại lệnh dữ tợn, trên ghi hai chữ "Kỷ tử" !

 

Đây chính là quân đoàn trưởng lệnh, kỳ chẳng những tượng trưng chothân phận, bên trong còn phong ấn một đạo thần thông bí ẩn của nhóm đại đế, uy lực thế nào khó mà nói, nhưng tuyệt đối không phải Bán Thánh, Ngụy Đế có thể chống đỡ được, có thể nói đây chính là một khối bùa hộ mệnh, là bảo bối có thể cứu mạng ở thời khắc mấu chốt.

 

Các lộ quân đoàn trưởng liên quan quá nhiều, nếu thật sự không cẩn thận bỏ mạng trên chiến trường, một đạo đại quân chỉ sợ cũng bị chia rẽ, cho nên mỗi khối quân đoàn trưởng lệnh, các Đại đế cũng xuất thủ tế luyện, trong đó phong ấn các thần thông khác biệt.

 

Nhóm Đại đế cùng Ma Thánh từng có hiệp định, không được xuất hiện trên chiến trường, nhưng việc này thì không có trong hiệp định.

 

"Chúc mừng cung chủ, chúc mừng cung chủ, đảm nhiệm quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân, kể từ nay tà ma rút lui!" Hoa Thanh Ti cười nói.

 

Nàng vừa mở miệng, lập tức tiếng người ồn ào bốn phía, không ngớt tiếng chúc mừng vang lên.

 

Chu Thành lại trắng mặt!

 

Không trừng phạt, không hỏi tội, các Đại Đế chẳng những bỏ lệnh phong sơn Lăng Tiêu Cung, là chính danh Lăng Tiêu Cung cùng Dương Khai, lại còn có ưu ái như thế ban thưởng quân đoàn trưởng Kỷ Tử Quân, vinh dự đến mức nào nữa?

 

Phải biết là đều là Bắc Vực, Băng Tâm Cốc tổ sư Băng Vân, Ngụy Đế mạnh vậy, cũng chỉ là quân đoàn trưởng Bính Thần Quân mà thôi, mặc dù đều quân đoàn trưởng, nhưng không thể nghi ngờ, địa vị của Kỷ Tử Quân cao hơn Bính Thần Quân một bậc .

 

Vào lúc này, Chu Thành hận không được tìm cái lỗ mà chui xuống, thi thể  Lý Khai Sơn cùng mười mấy môn hạ Đạo Nguyên Cảnh còn nằm ở đó, không ai để ý tới, Chu Thành không biết mình có thành người kế tiếp không!

 

Ngẩng đầu nhìn lại, trong lòng lại thở phào, chỉ vì Dương Khai căn bản không chú ý đến hắn, vẻ mặt tươi cười cùng người bên cạnh nói chuyện, lỗ tai vù vù, tinh thần lên mây luôn, rõ ràng cách cũng không xa, nhưng Chu Thành lại không nghe được hắn đang nói gì.

 

"Cung chủ, người của những tông môn kia nếu không trực tiếp thu vào Kỷ Tử Quân, ở dưới tay người, không phải thích trị thế nào thì trị à" Hoa Thanh Ti cười đề nghị.

 

Vừa nãy Dương Khai mới để cho nàng dẫn người đi một chuyến đến mấy tông môn khiêu khích Lăng Tiêu Cung, bê mấy võ giả cao hơn Hư Vương Cảnh trong mấy tông môn đấy đi Tây Vực, không nghĩ tới lúc này lại phát sinh biến hóa vậy, Kỷ Tử Quân nếu muốn thành lập mà nói thì quả thật cần một lượng lớn nhân thủ, phẩm chất những tên kia tạm thời không nói, Đế Tôn Cảnh cùng Đạo Nguyên Cảnh trong đó lại có một ít, bổ túc Kỷ Tử Quân nói chung cũng có lợi.

 

Dương Khai giơ tay lên nói: "Bản tọa để cho bọn họ đi Tây Vực, chẳng qua là cho bọn hắn cơ hội, sao lại  bọn họ, vốn là Tinh Giới ta số người không bằng Ma Vực, chiến tranh hai giới, bất kỳ một ai có thể ra chiến trường người đều là tài nguyên quý báu." Dừng lát nói: "Nhưng mà đi theo bên cạnh bản tọa, ngược lại bản tọa có thể chiếu cố bọn họ ít nhiều, tránh được ra chiến trường chết quá nhanh, để cho bọn họ gia nhập kỷ tử quân đi."

 

Hoa Thanh Ti cúi đầu: "Dạ!" Nhếch miệng lên, nín cười.

 

Dương Khai lại quay đầu, nhìn Hào Tự, mỉm cười nói: "Hào huynh cực khổ rồi, vừa đến, hay là vào ngồi chơi xơi nước, để cho Dương mỗ tỏ lòng hiếu khách."

 

Thần sắc Hào Tự thanh đạm, ngẩng đầu nhìn trời, thản nhiên nói: "Không cần, lần này ta tới, một là thay mặt các Đại Đế truyền lệnh, hai là có chuyện tìm ngươi."

 

Dương Khai tâm trạnh không tệ, vui tươi hớn hở gật đầu: "Hào huynh có chuyện gì cứ nói thẳng, có thể làm quyết không từ chối."

 

Lời khách sáo mà thôi, Hào Tự mặc dù là con Đại Đế, nhưng giữa hai người không có giao tình gì, Dương Khai sao lại sảng khoái như vậy, hơn nữa tên Hào Tự này vẻ mặt không coi ai ra gì, cho dù có chuyện, khẳng định cũng không phải là chuyện tốt.

 

Hào Tự không nói nhảm, thu hồi lại ánh mắt từ phía trên, nói thẳng: "Đánh với ta một trận!"

 

"Hả?" Dương Khai sợ run một chút, mặc dù biết khẳng định Hào Tự không có chuyện tốt gì tới tìm chính mình, nhưng cũng không nghĩ tới chuyện hắn nói là như này Không nhịn được liếc mắt dò xét hắn  một lượt, trong lòng nghĩ thằng này bệnh à? Không thù không oán..

 

Hào Tự nói: "Ta chỉ có một muội muội, coi như trân bảo!"

 

Không nhiều lời, Dương Khai đã hiểu hắn có ý gì.

 

Đây là muốn thay muội muội báo thù à, năm đó ở bên ngoài Man Hoang cổ đia, lúc Dương Khai gặp Hào Lâm lần đầu, đối phương gọi là cũng bị một vố hơi đau, lúc ấy Dương Khai tí thì giết luôn, là hồn hàng của U Hồn Đại Đế đến mới giữ được mạng Hào Lâm.

 

Dù chưa giết, nhưng lại động sát tâm, chỉ là không giết được.

 

Đổi lại là hắn, nếu là có người từng động sát tâm với Dương Tuyết, bất kể c thành hành động hay không, Dương Khai cũng sẽ tuyệt đối không khinh xuất mà tha thứ.

 

Hắn cũng có muội muội như vậy hơn nữa còn là một tiểu muội muội.

 

Cho nên Dương Khai rất có thể hiểu được tâm trạng Hào Tự, gật đầu một cái, nói: "Cũng không cần cám ơn, lần trước có thể cứu lệnh muội cũng là may mắn gặp dịp, tiện tay thôi mà."

 

Hào Tự lạnh lùng nhìn hắn, trên mặt giật một cái.

 

Dương Khai cười ha hả nhìn hắn: "Còn có việc gi?"

 

Làm sao mà ngăn được

 

Có mà giương cổ ra mời nó đấm.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.