Mặc dù tu vi thần thức của Dương Khai bây giờ cũng coi như không tầm thường, nhưng so với Đại Đế vẫn là không bằng, lấy khả năng của Chiến Vô Ngân, nếu muốn thần không biết quỷ không hay giám thị mình, đơn giản dễ như trở bàn tay.
Hết lần này tới lần khác hắn còn cố ý toát ra một tia khí tức để cho mình có cảm giác biết.
Ý kia lại rõ ràng: Tiểu tử ta nhìn ngươi đấy!
Cử động của đồ đệ bảo bối hắn không dễ can thiệp, nhưng cảnh cáo Dương Khai lại không là trở ngại của hắn.
Một đường bị Lâm Vận Nhi lôi kéo, Dương Khai có thể nói là như mang gai trên lưng.
Trên nửa đường gặp được không ít người thần thái vội vàng xuất phát, hiển nhiên đều là võ giả Tinh Giới đóng quân ở trong Thất Vụ Hải, bất quá mặc kệ người nào, nhìn thấy Lâm Vận Nhi đều mỉm cười hành lễ, xem ra đều là nhận biết nàng.
Một mực tới bên ngoài một tòa đại điện, Lâm Vận Nhi mới buông cánh tay Dương Khai ra, cười hì hì chỉ vào đại điện.
Xem ra nơi này chính là nơi muốn đến, Dương Khai cũng không biết Lâm Vận Nhi đem mình mang đến nơi này là muốn làm gì, nhưng chưa vào cửa, liền ngửi được một cỗ mùi thịt thơm lừng, hương khí kia không nói là khó ngửi, mặc dù bây giờ Dương Khai đã tới Đế Tôn, không cần ăn uống, cũng bị mùi thơm này dụ thèm ăn quay cuồng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687474/chuong-3557.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.