Chương trước
Chương sau
 

“Ngươi đang tìm Truy Phong sao?” Dương Khai lạnh lùng nhìn qua nàng, “Vậy chỉ sợ làm ngươi thất vọng rồi, Truy Phong không tại đại lục này.”

 

Theo cách nói nào đó, Dương Khai cũng không nói dối, Truy Phong xác thực không tại Phi Vân đại lục, mà là bên trong Tiểu Huyền giới, cho nên khi nói lời này, Dương Khai không có nửa điểm gánh nặng.

 

Ngân Ti nghe vậy, biểu lộ buông lỏng. Nàng mặc dù bị thương, nhưng nội tình Bán Thánh còn đó, xác thực không phát giác được khí tức Truy Phong, cũng không có khí tức Bán Thánh khác, tâm tình khẩn trương lập tức bình thường lại. Dương Khai vừa rồi biểu hiện mặc dù không tầm thường, thế nhưng không có khiến nàng để ở trong mắt, chỉ cần súc sinh Bách Linh đại lục kia không tại, nàng chẳng cần phải e ngại cái gì.

 

“Ngươi đột phá?”

 

“Không sai!” Dương Khai thản nhiên thừa nhận, vừa rồi  khi hắn động thủ, lực lượng chấn động cực kỳ rõ ràng, giờ phủ nhận cũng không có ý nghĩa.

 

Ngân Ti mỉm cười, một Ma Vương đột phá đối với nàng mà nói không có bao nhiêu ý nghĩa, Trung phẩm Ma Vương cùng Thượng phẩm Ma Vương chẳng lẽ có cái gì khác nhau lắm ư, duy nhất nàng cần lo lắng chính là tại sao Dương Khai lại đến Phi Vân đại lục, trong đó có phải còn có thâm ý gì khác hay không.

 

Trầm ngâm một chút, Ngân Ti nói: “Là Thánh Tôn cho ngươi tới?”

 

Lần trước tại Trụ Thiên đại lục, nàng bị Nguyệt Tang dụ dỗ, thiết lập cục diện đối phó Dương Khai, lúc ấy cũng không nghĩ nhiều, chủ yếu là trước kia nàng thiếu nợ Nguyệt Tang một cái nhân tình, Nguyệt Tang mở miệng, nàng thật sự không có biện pháp cự tuyệt, còn nữa, Địch Lực cũng tham dự trong đó, ba vị Bán Thánh liên thủ, sau đó cho dù Thánh Tôn biết rõ, chắc cũng không thể trách tội gì.

 

Chỉ là kế hoạch kia lại thất bại thảm hại, sau đó nàng mới biết được, Thánh Tôn đối với tên nhân loại này là cực kỳ coi trọng, cái này mới để nàng nghĩ mà sợ. Nhưng Thánh Tôn gần đây cũng không tìm nàng phiền phức, nàng cho rằng chuyện ở Trụ Thiên đã qua.

 

Lúc này Dương Khai bỗng nhiên xông tới Phi Vân đại lục, còn không kiêng nể gì cả mà ra tay với nàng, không khỏi để Ngân Ti có chút đa tưởng, cái này có phải là ý Ngọc Như Mộng hay không, nếu thật là ý của Ngọc Như Mộng, vậy nàng sợ là chạy trời không khỏi nắng rồi.

 

“Việc này không quan hệ Thánh Tôn!” Dương Khai hừ lạnh một tiếng, “Chỉ là bổn vương có ân báo ân, có thù báo thù mà thôi.”

 

Hắn bị ba vị Bán Thánh dưới trướng Ngọc Như Mộng liên thủ đối phó, Nguyệt Tang mặc dù đã bị Minh Nguyệt giết, nhưng Ngân Ti cùng Địch Lực còn bình yên. dcm nghĩ mà tức á.

 

Chỉ là nếu không phải tình cảnh bắt buộc, Dương Khai cũng lười đi tìm Ngân Ti phiền toái, hắn còn có chuyện trọng yếu hơn cần phải xử lý đây, làm sao có thời giờ lãng phí ở nơi này. Chỉ là Ngọc Như Mộng cùng với Ma Thánh khác lại đã đạt thành hiệp nghị mới, toàn bộ Ma vực không biết có bao nhiêu Bán Thánh đang âm thầm nhìn mình chằm chằm, nếu không bày ra thực lực khiến người ta kiêng kị, chỉ sợ ngày sau sẽ không ngừng có phiền toái.

 

Mà Phi Vân đại lục, chính là sân khấu để hắn bày ra thực lực, Ngân Ti, là đối tượng hắn thử tay nghề, vừa vặn mượn cái này đến thanh toán sổ sách khi tại Trụ Thiên.

 

Một Thượng phẩm Ma Vương nói lớn không biết ngượng như thế, Ngân Ti trong nội tâm vừa tức giận, đổi lại người khác nàng sớm đã động thủ hảo hảo giáo huấn hắn một phen, cho hắn biết cái gì có thể nói, cái gì không thể nói rồi.

 

Nhưng người trước mặt này thật sự đặc thù, không nói đến hắn vốn được Thánh Tôn coi trọng, hôm nay càng có cơ duyên Đại Đế tại thân, đợi một thời gian sau, còn có thể trở thành vị Ma Thánh thứ mười ba của Ma vực, Ngân Ti đúng là không có can đảm động đến hắn.

 

Trầm ngâm xuống, Ngân Ti thiển cười thản nhiên: “Dương Thân Vương, Bổn cung cảm thấy, chúng ta hình như có chút hiểu lầm...”

 

“Hiểu lầm?” Dương Khai nhếch miệng lên, Ngân Ti phản ứng có chút vượt quá dự liệu của hắn, hắn còn tưởng rằng hôm nay tới đây sẽ có một hồi chiến ác liệt, ai ngờ đối phương chư chiến đã sợ, có ý biến chiến tranh thành tơ lụa, lập tức từ chối cho ý kiến nói: “Ngân Ti đại nhân cảm thấy chuyện giữa chúng ta chỉ là hiểu lầm?”

“Tự nhiên!” Ngân Ti gật đầu, “Ngày trước Bổn cung bị Nguyệt Tang đầu độc, nhất thời bị ma quỷ ám ảnh mới cùng liên thủ, mà lúc kia Bổn cung cũng không đả động tới ngươi, chỉ là thay Nguyệt Tang dẫn Truy Phong rời đi mà thôi, mà cuối cùng nhất ngươi cũng bình yên vô sự, ngược lại là Nguyệt Tang chết dưới tay vị Đại Đế kia, ngươi cũng không có tổn thất cái gì, huống chi, ngươi ta đều là thủ hạ Thánh Tôn, nếu thật là vạch mặt đánh nhau, truyền ra ngoài đối với Thánh Tôn cũng không tốt, sẽ chỉ để cho Ma Thánh khác cười nhạo Thánh Tôn ngự hạ vô năng, ngươi cảm thấy thế nào.”

 

Dương Khai gật đầu nói: “Nói cũng có chút đạo lý.”

 

Ngân Ti khanh khách cười khẽ, thanh âm êm tai dễ nghe, Ngân Ti lại nói: “Nếu là hiểu lầm, vậy chúng ta đem lời nói rõ là được rồi, cũng tránh khỏi gây chiến.”

 

Ngữ khí mềm yếu, trong nội tâm thật sự chán ngấy không chịu được, nếu không xem trên mặt mũi Ngọc Như Mộng, nàng như thế nào lại đối với một tên Thượng phẩm Ma Vương mà cho vẻ mặt ôn hoà như vậy, thân là Bán Thánh, đều có kiêu ngạo của Bán Thánh, Thượng phẩm Ma Vương trong mắt nàng, chỉ như là công cụ tầm hoan tác nhạc mà thôi.

 

Vốn tưởng rằng thái độ như vậy Dương Khai sẽ biết tiến thối, bán cho nàng chút mặt mũi, ai ngờ Dương Khai nhếch miệng cười cười: “Vân Ảnh ta trong trận chiến ấy chết thương không ít, Ngân Ti đại nhân chẳng lẽ chỉ bằng mấy câu là đã muốn bổn vương dừng tay? Không khỏi cũng quá không có thành ý.”

 

Vân Ảnh ngươi có chết thương, chẳng lẽ Phi Vân ta không có? Trận chiến ấy, vô luận Vân Ảnh hay là Phi Vân, hai cái đại lục đều có không ít người chết, cái này vốn cũng không coi là chuyện lớn gì, chết mất đều là binh tốt không đáng nhắc nhiều, Ngân Ti là không để ở trong lòng, nhưng Dương Khai đã muốn mang chuyện ra nói, vậy lại phức tạp.

 

Trong lòng tức giận Dương Khai không biết điều, mặt ngoài lại như cũ cười nhẹ nhàng: “Vậy ngươi cảm thấy Bổn cung như thế nào mới coi là có thành ý?” Khi nói còn lộ vẻ mị nhãn như tơ lườm Dương Khai, một bộ oán phụ khuê phòng chưa thỏa mãn dục vọng.

 

Dương Khai nuốt nước miếng một cái, vung tay lên nói: “Đơn giản, chỉ cần Ngân Ti đại nhân cầm xấp xỉ một nghìn Vạn Ma Đan ra, chuyện lần trước bổn vương sẽ không so đo, chính như lời ngươi nói, tất cả mọi người đều là thủ hạ Thánh Tôn, vạch mặt đối với ai cũng không tốt, bổn vương cho ngươi cái mặt mũi.”

 

“Xấp xỉ một nghìn...” Ngân Ti khóe co mắt lại, “Thân vương nói đùa.”

 

Nàng cũng không phải là không xuất ra nổi, nhưng muốn xuất ra, đó chính là cầm hết của cải ra mới được, Vạn Ma Đan đối với nàng cũng có trọng dụng, sao cam tâm cứ như vậy móc ra, nếu là trăm hạt tám mươi hạt còn có thể thương lượng.

 

Dương Khai trầm mặt xuống: “Nói như vậy, bổn vương cho ngươi mặt mũi, Ngân Ti đại nhân lại không cho bổn vương mặt mũi? Không cho bổn vương mặt mũi, đừng trách bổn vương phải nổi bão.”

 

Ngân Ti cau mày nói: “Xấp xỉ một nghìn... Cái này thật sự là rất nhiều, không bằng chúng ta lại thương lượng một chút?”

 

“Không có gì tốt mà thương lượng.” Dương Khai bá đạo vung tay lên, “Hoặc là cầm một ngàn hạt Vạn Ma Đan đến, hoặc là bổn vương hủy Phi Vân đại lục này của ngươi!”

 

“Thân vương nhất thiết phải hùng hổ dọa người sao như vậy sao?” Ngân Ti cũng xụ mặt xuống, tại nàng xem ra, nàng đã cho Dương Khai đủ mặt mũi, đổi lại một Thượng phẩm Ma Vương khác, nào có tư cách cùng nàng ở chỗ này chít chít méo mó như vậy, thực cho rằng được Thánh Tôn phong cho cái chức thân vương là có thể muốn làm gì thì làm sao? Thân là Bán Thánh, sự kiên nhẫn của nàng cũng sắp bị hắn bốc tới giới hạn.

 

“Ta thấy ngươi là không có nửa điểm thành ý!” Dương Khai trừng mắt, vẻ mặt sát khí, Ma Nguyên thúc dục, cả người đều bị ma khí đen kịt trùm lại, “Nếu như thế, vậy đã không còn gì để nói nữa rồi, bổn vương trước hết phải giết chết ngươi!”

 

Nói xong, đúng là một quyền oanh tới Ngân Ti.

 

Giết ta... Ngân Ti giận quá hóa cười, thật không biết Dương Khai lấy đâu ra cái tự tin đấy, bàn tay trắng nõn vừa nhấc lên, lấy chưởng đối quyền.

 

Một tiếng ầm vang nổ mạnh, toàn bộ cung điện dưới kình khí bạo phá mà chia năm xẻ bảy ra, phòng ốc sụp đổ vô số.

 

Ngân Ti lui về phía sau một bước, trong mắt hiện lên một vẻ kinh ngạc, thằng này lực lượng thật lớn, thật đúng là không phải Thượng phẩm Ma Vương bình thường có thể so sánh.

 

Nàng mặc dù thương thế chưa lành, nhưng cũng không phải Ma Vương là có thể tùy tiện đánh lui.

 

Bên kia, Dương Khai lại bay ngược ra vài chục trượng, cũng lăn lộn vài vòng rồi bay lên không trung, rung đùi đắc ý nói: “Tiểu nương bì khí lực không nhỏ a.” Lời còn chưa dứt, lại tiếp tục lao đến.

 

Động tĩnh lớn như thế tự nhiên đã kinh động đến Ma tộc bên ngoài, nguyên một đám ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đại nhân nhà mình đang cùng một Ma Vương kịch chiến, đều nhao nhao há to miệng, vẻ mặt kinh ngạc.

 

Nữ Ma Vương phụ trách kiểm tra những nam tử Ma tộc càng giật mình, bởi vì nàng nhận ra gia hỏa đang kịch chiến với Ngân Ti, là “Lực Ma” vừa rồi làm cho nàng có chút manh động xuân tâm.

 

Loát loát loát...

 

Từng thân ảnh bay tới, đều có tu vi Ma Vương, mỗi người đều mặt hàm sát khí nhìn Dương Khai.


 

Ra lệnh một tiếng, nhóm Ma Vương quả nhiên nhao nhao ngừng chân, tứ tán ra, vây quanh lại chiến trường.

 

Chúng ma nhìn chăm chú, Dương Khai cùng Ngân Ti cả hai đều mặc một bộ sa mỏng như cánh ve, hai người đều là xuân quang vô hạn, còn đánh nhau kịch liệt, tràng diện quả thực có chút buồn cười.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.