Bạch Chước cười nói: “Hoang Vô Cực Thánh Tôn có từng lên tiếng, các Thánh Tôn khác nhiều ít có điều cố kỵ, tự nhiên sẽ không còn khó xử với ngươi, nhưng Bán Thánh lại không nhất định vậy.”
Dương Khai kinh ngạc: “Thánh Tôn đều có chỗ cố kỵ, chẳng lẽ Bán Thánh có thể không kiêng nể gì?”
Bạch Chước chậm rãi lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Dương huynh, ngươi phải biết rằng, cơ duyên này trên người ngươi, vốn chính là vì nhóm Bán Thánh mà chuẩn bị, chỉ có điều cuối cùng sai lầm rơi xuống ngươi trên người thôi. Nếu ngươi thật là người trong ma tộc thì thôi, nhưng Dương huynh ngươi cũng biết ngươi hôm nay là cái tình huống gì, khó tránh có người sẽ lấy xuất thân của ngươi ra làm văn, sau đó cò kè mặc cả.”
“Bạch Chước huynh, ý huynh ta hiểu được, nhóm Ma Thánh cố kỵ thân phận cùng vấn đề mặt mũi sẽ không làm gì ta, nhưng Bán Thánh lại không dễ bỏ qua như vậy đúng không?”
Bạch Chước nói: “Từ xưa tiền tài vẫn luôn lóa mắt người, cơ duyên mê hoặc lòng người, huống chi, phần cơ duyên này đối với Bán Thánh chúng ta chính là thông thiên chi lộ, nếu ta cùng Dương huynh không sớm quen biết, ta lại ở dưới trướng Thánh Tôn, chính ta cũng sẽ động tâm.”
Dương Khai nhẹ nhàng gật đầu.
Bạch Chước đè thấp thanh âm nói: “Chư vị Thánh Tôn còn có ý nếu vô năng bảo trụ cơ duyên của mình, còn không bằng sớm giao ra đây.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687424/chuong-3507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.