Chương trước
Chương sau
 

Dương Khai chậm rãi lắc đầu nói: “Vẫn có thể có một cái kết khác.”

 

Ngọc Như Mộng thần sắc cổ quái nhìn hắn: “Ngươi sẽ không phải muốn, sinh linh hai giới có thể chung sống hoà bình đi?”

 

Dương Khai bật cười lắc đầu: “Nếu không có vô số thương vong kia, có lẽ còn có khả năng này, nhưng hôm nay vô luận ma vực hay là tinh giới đều đã tử thương như vậy, huyết hải thâm cừu đã kết, sao có thể chung sống hoà bình?”

 

“Vậy theo như lời ngươi, một kết cục khác là gì?”

 

Dương Khai ánh mắt nóng rực nói: “Tinh giới cùng ma vực phân tranh, xét đến cùng chẳng qua vì hai chữ, sinh tồn! Ma vực sở cầu, chẳng qua là một nơi có thể sinh tồn, mà Tinh giới sở cầu, cũng bảo toàn vùng đất mình dựng thân, Đại Đế cùng Ma Thánh không dám dễ dàng ra tay, không chính là sợ thế giới tan vỡ, mà nếu hai giới tiếp tục chiến tranh như vậy, dù ma vực thật sự có thể đạt được thắng lợi cuối cùng, lại có mấy người sống sót? Không nói Ma tộc tầng dưới chót, ngay cả mấy Ma Thánh các ngươi, chỉ sợ cũng không mấy ai có thể được chết già.”

 

Ngọc Như Mộng kinh ngạc nhìn Dương Khai: “Ngươi lại có thể nhìn sâu xa như thế.”

 

Dương Khai cười nói: “Ta đã ở ma vực bên này thời gian dài như vậy, nếu ngay cả điểm này cũng không nhìn ra, vậy chẳng phải quá kém.”

 

“Cho dù ngươi nói đúng vậy, bậy thì phải làm thế nào đây, hai giới chi tranh chẳng phân biệt được ra thắng bại là vĩnh viễn cũng không thể kết thúc.”

 

Dương Khai nhìn nàng nói: “Nếu có một nơi đủ chứa tất cả Ma tộc thì sao?”

 

Ngọc Như Mộng nhíu nhíu mày, có vẻ suy nghĩ nói: “Ý ngươi là... Một đại thế giới khác?”

 

“Cũng coi là như vậy!” Dương Khai gật đầu, ánh mắt thâm thúy, “Thế giới kia cũng sẽ không có giới môn như ma vực hiện nay, thiên địa pháp tắc nơi đó cũng sẽ không kém ma vực, vô luận là đối với Ma tộc tầng dưới chót, hay là Ma Thánh ngươi các, đều có thể ở nơi này bình yên sinh tồn, thế giới kia có thể nói là một tân ma vực!”

 

“Ngươi biết thế giới kia ở đâu?”.

 

Dương Khai im lặng một lát, chậm rãi lắc đầu nói: “Tạm thời không biết, có lẽ về sau sẽ biết.”

 

Ngọc Như Mộng nhìn hắn nửa ngày, khẽ cười nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”

 

Dương Khai nghiêm mặt nói: “Nếu có một chỗ như vậy, Như Mộng ngươi nguyện giúp ta một tay không?”

 

“Làm thế nào để trợ ngươi?”

 

“Thuyết phục Ma Thánh khác, di chuyển tất cả Ma tộc đi.”

 

“Mơ giữa ban ngày!” Ngọc Như Mộng xuy cười một tiếng,

 

“Có lẽ ban đầu ma vực là vì sinh tồn mà mở ra hai giới chi tranh, nhưng tới hiện tại, liệu còn có mấy người có thể bảo trì sơ tâm thì rất khó nói, đừng quên, Ma tộc là tộc loại thị huyết hiếu chiến.”

 

Dương Khai nhíu nhíu mày, ngẫm lại thấy cũng đúng, lấy lui làm tiến nói: “Người khác tạm không nói, ta chỉ hỏi ngươi, tới thời điểm kia, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?”

 

Ngọc Như Mộng kinh ngạc suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng nói: “Nếu thực sự đến lúc đó...” Đột nhiên phất tay áo nói: “Đến lúc đó rồi nói sau.”

 

Cũng không cho Dương Khai cơ hội mở miệng, nàng thẳng nói: “Ta muốn quay về thánh thành, ngươi theo ta, trước khi Hoang lão đại chưa lên tiếng, ngươi ở chỗ này không an toàn, có gì cần chuẩn bị thì chuẩn bị đi, ta ở bên ngoài chờ ngươi.”

 

Nói xong, liền trực tiếp bước ra ngoài, nhưng mới đi ra hai bước, liền nhíu mày lại, lộ ra vẻ đau đớn, tay bưng kín bụng, sau đó hung tợn trừng mắt Dương Khai.

 

Dương Khai đứng ở bên giường, hai tay đặt sau lưng, thưởng thức bóng dáng xinh đẹp của nàng, có chút tiêu sái khác thường, lặng lẽ cười.

 

Tuy rằng Ngọc Như Mộng không tỏ rõ thái độ, nhưng Dương Khai lại nhìn ra ý của nàng, điều này càng khiến hắn nghĩ ý tưởng của mình có khả năng thật lớn có thể thực hiện.

 

Hơn nữa, sau khi hiểu rõ rất nhiều ý niệm trong đầu mình, nàng cũng không thế nào với mình, ngược lại còn muốn mang mình đi thánh thành tị nạn, này đã nói rõ trong lòng Ngọc Như Mộng vẫn có mình, có lẽ là bởi vì Tâm Ấn bí thuật, lại có lẽ là bởi vì đã cá nước thân mật, lại hoặc là cả hai, nhưng mặc kệ như thế nào, đây là một khởi đầu tốt.

 

Dương Khai cũng cảm giác cả người được buông lỏng, không cần phải tiếp tục diễn trò trước mặt nàng để mình giảm bớt rất nhiều áp lực.

 

Không lâu sau, Dương Khai liền ăn mặc chỉnh tề, đi tìm Lao Khắc dặn dò một phen, rồi mới cùng Ngọc Như Mộng bay đi.

 

Không mang theo pháp thân, lưu hắn tọa trấn Vân Ảnh, để phòng bất trắc.

 

Dọc đường đi, Ngọc Như Mộng lạnh lẽo với Dương Khai, như thể chuyện mấy ngày nay chưa từng xảy ra vậy, phỏng chừng trong lòng còn tức giận, Dương Khai không muốn đi chọc nàng, nên nhắm mắt dưỡng thần.

 

Dương Khai như vậy càng khiến Ngọc Như Mộng nghiến răng nghiến lợi, nhiều lần hận không thể ném Dương Khai đi.

 

Một vị Ma Thánh phi hành, tốc độ là cực nhanh, trước sau chỉ nửa ngày, hai người đã đến Mị Ảnh đại lục, vào hành cung Thánh thành, Ngọc Như Mộng đưa Dương Khai tới đình viện rồi biến mất, căn bản không cho Dương Khai cơ hội nói chuyện.

 

Thị nữ trong đình viện vẫn như lần trước, trừ Tiểu Vũ bị Dương Khai để lại ở Vân Ảnh, những người khác đều không có biến hóa gì, tự nhiên đều nhận ra Dương Khai, cũng tận tâm hầu hạ.

 

Vào sương phòng, phân phó không có chuyện thì không được làm phiền, Dương Khai lúc này mới khoanh chân ngồi xuống, khẽ thở dài một tiếng, người nhoáng lên, vào trong Tiểu Huyền Giới.

 

Hắn hiện thân trong dược viên Tiểu Huyền Giới.

 

Mộc Châu cùng Mộc Na có điều phát hiện, lập tức từ nơi nào đó trong dược viên bay tới, sau khi thấy Dương Khai, nhất tề hô một tiếng: “Chủ nhân.”

 

Dương Khai nhìn bốn phía, mở miệng nói: “Người nọ ta đưa vào vài ngày trước đó đâu?”

 

Hai mộc linh liếc nhau, Mộc Châu nói: “Chủ nhân đi theo ta.”

 

Nói xong, nàngg đi trước dẫn đường.

 

Đi xuyên qua các khu trồng đầy kỳ hoa dị thảo, Dương Khai cùng hai mộc linh rất nhanh đi tới trước một gốc cây, gốc cây kia chỉ sinh có ba phiến lá, hai phiến lá cây là mở ra như bình thường, một là khác thì cuộn lại, giống như bao lấy một thứ gì đó.

 

Dương Khai hiểu rõ, ánh mắt đau thương nhìn phiến linh diệp kia.

 

Mộc Châu tay điểm trên linh diệp, linh diệp liền chậm rãi giãn mở ra, thân ảnh một người hiện ra trên linh diệp, thần thái an tường, giống như đang ngủ say.

 

Minh Nguyệt Đại Đế!

 

Vết máu trên người Đại Đế đã được rửa sạch, thậm chí còn thay đổi một bộ quần áo khác, sắc mặt tái nhợt, không còn sinh cơ.

 

“Không thử cứu lại hắn sao?” Dương Khai mở miệng hỏi, mộc linh bộ tộc chẳng những tinh thông đào tạo linh hoa dị thảo, đối với thuật chữa thương cũng cực kỳ am hiểu, ngày đó hắn đem Minh Nguyệt vào đây, chính là kỳ vọng hai mộc linh nghĩ cách, xem có thể khởi tử hồi sinh hay không, vì tinh giới bảo trụ một trụ cột vững vàng này.

 

“Lúc chủ nhân đưa hắn vào, hắn đã hồn phi phách tán, chỉ còn là một cái xác, ta cùng Na Na bất lực.” Mộc Châu nhẹ giọng đáp.

 

Dương Khai im lặng.

 

“Chủ nhân, vị đại nhân này là..” Mộc Châu lại nhẹ giọng hỏi, ngày đó Dương Khai đem xác Minh Nguyệt đến, nàng cùng Mộc Na phát hiện, cũng ý thức được đây nhất định là một vị đại nhân vật, dù sao đây chính là lần đầu tiên Dương Khai đưa vào dược viên một cỗ thi thể, nếu người này không có ý nghĩa cực kỳ đặc thù đối với Dương Khai, sao có thể đã chết rồi còn bị đưa thi thể đến đây?

 

“Một trong mười Đại Đế, Minh Nguyệt Đại Đế!” Dương Khai nói, nhẹ hất áo, cung kính quỳ gối trước Minh Nguyệt, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: “Đại nhân trên trời, vãn bối Dương Khai xin thề, nhất định không phụ đại nhân nhờ vã, liều chết bảo vệ ý chí Tinh giới không mất, che tinh giới ta an nguy, đại nhân trên trời có linh thiêng mong ngài phù hộ.”

 

Nói xong, cung kính dập đầu ba lượt, hai mộc linh phía sau cũng học theo, tuy rằng chưa bao giờ tiếp xúc, nhưng một vị Đại Đế cũng đủ để các nàng có kính ý.

 

Một lát sau, phân phó hai mộc linh hảo hảo chiếu cố Minh Nguyệt, Dương Khai nhoáng lên, đã biến mất, lát sau xuất hiện phía trên một tòa núi cao.

 

Trên đỉnh núi, một thân ảnh côi cút mà đứng, cũng không biết đã đứng đây bao lâu, thân ảnh kia có vẻ rất tiêu điều bi thương.

 

Có điều phát hiện, người này quát một tiếng: “Ai!”

 

Quay đầu lại trông lại, hắn trợn tròn mắt, cũng lập tức hiện ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, như trong tuyệt cảnh thấy được sinh cơ, bổ nhào tới trước mặt Dương Khai, khóc hô: “Đại nhân, ta rốt cục thấy ngươi rồi, đại nhân, van cầu ngươi thả ta đi.”

 

Dương Khai cúi đầu nhìn hạ phẩm Ma Vương gục trước mặt mình, nói: “Ta nhớ ngươi kêu là Hoắc Luân?”

 

Hắn vội vàng gật đầu: “Vâng, tiểu nhân là Hoắc Luân.”

 


“Thế nào, không quen sao?” Dương Khai cười hỏi.

Hoắc Luân vẻ mặt cầu xin nói: “Đại nhân, nơi đây như trốn hồng hoang, không một bóng người, sao có thể quen.” Hắn đúng là ăn ngay nói thật, nói xong lại vẻ mặt chân thành nói: “Đại nhân chỉ cần thả ta ra ngoài, ngày sau tiểu nhân nhất định duy mệnh không từ!”

Dương Khai cười cười: “Ta cần một hạ phẩm Ma Vương như ngươi làm gì.”

Hoắc Luân sắc mặt trắng nhợt, ngẫm lại thực lực Dương Khai biểu hiện ra trước đó, một hạ phẩm Ma Vương quả thật không có tác dụng đối với hắn, nhất thời tâm như tro tàn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.