Chương trước
Chương sau
Dương Khai chậm rãi lắc đầu, hơi dùng sức rút tay mình ra, dù Minh Nguyệt vẫn ngăn cản, động tác cũng thong thả vô cùng, “Ta không biết mình là tội nhân Tinh giới, những lời này đại nhân nói sai rồi.”

 

 

Minh Nguyệt cười lạnh nói: “Không phải tội nhân, chẳng lẻ còn là công thần?”

 

“Công thần cũng chưa nói tới, dù sao giết ngươi. Chẳng qua là ta bảo trụ kia một phần ý chí tinh giới không để bị Ma tộc cướp đi, đại nhân là tự vẫn ở trên tay ta, cho nên nếu nói tiếp, ta cũng không thẹn trong lòng.”

 

“Ngụy biện!” Minh Nguyệt sắc mặt dữ tợn quát chói tai: “Ngươi thân phụ không gian thần thông, sớm có bản lĩnh đem bổn tọa đi, lại sợ mình an nguy không muốn mạo hiểm, làm cho bổn tọa chết ở ma vực, ngươi chính là tội nhân tinh giới!”

 

“Đại nhân nói đùa.” Dương Khai thần sắc lạnh nhạt, “Tuy rằng ta thân phụ không gian thần thông, nhưng thực lực thấp kém, Ma Thánh ngay đó, ta sao có thể đem ngươi đi.”

 

“Chưa thử liền xem thường buông bỏ, ngươi chính là chỉ biết lo thân mình.” Minh Nguyệt chỉ trích trở càng nên bén nhọn, chỉ thẳng tới chỗ bạc nhược sâu trong tâm linh Dương Khai.

 

Dương Khai tâm thần chấn động, ổn định tâm cảnh thiếu chút nữa hỗn loạn.

 

Ngày đó tận mắt thấy Minh Nguyệt chết, hắn cũng để tay lên ngực tự hỏi qua, vì sao không sớm động thủ cứu Minh Nguyệt ra, nếu là sớm động thủ một chút, chưa chắc sẽ không có cơ hội, cũng sẽ không có tiếc nuối như bây giờ.

 

Mắt thấy Dương Khai đau đớn nhắm mắt lại, Minh Nguyệt cười lạnh một tiếng: “Ngươi còn có gì để nói.”

 

Dương Khai chậm rãi trợn mắt: “Không có lời nào để nói.”

 

Minh Nguyệt mỉm cười, người phiêu phiêu đi tới: “Nếu như thế, cần gì phải phải thống khổ giãy dụa, không bằng tùy theo tâm ý, thuận theo tự nhiên.”

 

“Nếu theo lời đại nhân mà trụy nhập ma đạo, vậy khiến đại nhân thất vọng rồi.” Dương Khai đạm mạc nhìn hắn, than nhẹ một tiếng nói: “Đại nhân, tiểu tử cũng là vì tinh giới tổn thất một vị Đại Đế mà thống khổ, không phải là bởi vì không cứu ngươi, tiểu tử thực lực thấp kém, thật sự không có năng lực cứu ngươi a...”

 

Khi nói, rốt cục đã rút tay ra, lại một quyền hướng phía trước.

 

“Đại nhân, thật có lỗi!”

 

Quyền phong sở tới, Minh Nguyệt băng toái.

 

Sau khi đánh chết tâm ma Minh Nguyệt, tâm tình Dương Khai thản nhiên buông lỏng, một phần thiếu sót trong lòng đã được bù lại.

 

Mấy ngày nay hắn đúng là đã cẩn thận lo lắng quá.

 

Lúc trước, lần đầu tiên tìm thấy Minh Nguyệt, liệu động thủ có cơ hội cứu hắn ra hay không.

 

Hắn càng nghĩ, càng không thấy nửa điểm cơ hội.

 

Sở dĩ hắn có thể từ trong biển máu an toàn ra vào, tất cả đều là công lao của Minh Nguyệt, nếu không có Minh Nguyệt quấy nhiễu, Huyết Lệ nhất định sẽ phát hiện ra hắn, cho nên một khi hắn thật sự đem Minh Nguyệt thu vào Huyền Giới Châu, vậy sau đó hắn nhất định phải nghênh đón lửa giận của một vị Ma Thánh, đến lúc đó chẳng những tình cảnh Minh Nguyệt càng trở nên không chịu nổi, Dương Khai cũng phải xui xẻo theo.

 

Không Linh Châu đúng là một thủ đoạn, có thể trước tiên lưu lại một Không Linh Châu ở giới môn.

 

Nhưng có ích lợi gì?

 

Vô luận là Thập Nhị Đô Thiên Đại Ma Trận, hay là khôn cùng huyết hải hình thành từ việc huyết tế cả Trụ Thiên đại lục kia, đều có thần uy phong tỏa thiên địa, hắn ở trong huyết hải căn bản không thể lợi dụng Không Linh Châu để thuấn di đi.

 

Phải biết rằng, ngày đó pháp thân cũng là bị Nguyệt Tang bỏ vào huyết hải của hắn, mới có thể vận dụng Không Linh Châu thuấn di đến bên người mình, nếu không phải Nguyệt Tang quá mức sơ ý, đem pháp thân cùng Truy Phong thả vào, Dương Khai cũng không có cách làm gì hắn.

 

Cho nên Minh Nguyệt chết, Dương Khai cũng không thẹn trong lòng, tiêu diệt tâm ma không chút do dự.

 

Minh Nguyệt hóa thành hào quang băng tán, lại rất nhanh ngưng tụ ra một bóng người khác, thân hình động lòng người, khuôn mặt quyến rũ trung mang theo một vẻ thánh khiết.

 

Ngọc Như Mộng.

 

Dương Khai kinh ngạc nhìn nàng, thần sắc phức tạp, nghĩ thầm sao Như Mộng cũng thành tâm ma của mình? Chẳng nhẽ là bởi vì mấy ngày nay mình cứ luôn hữu ý vô ý đề phòng nàng?

 

“Dương Khai, ý chí tinh giới cực kỳ trọng yếu đối với ma vực, ngươi giao nó...”

 

Không đợi nàng nói hết, Dương Khai đã một quyền oanh ra.

 

Ngay cả Minh Nguyệt cũng dao động không được tâm cảnh Dương Khai, huống chi là Ngọc Như Mộng, nếu Tâm Ấn bí thuật không bị dời đi, có lẽ Dương Khai còn có thể bởi vậy mà buồn rầu đau lòng, nhưng hôm nay Dương Khai nửa điểm cảm giác cũng không có.

 

Đừng nói tâm ma, cho dù là ở trong thế giới thật, nếu Ngọc Như Mộng dám nói với hắn như vậy, hắn cũng sẽ huy quyền cùng hướng!

 

Ảo giác Ngọc Như Mộng bị đánh nát, như vừa rồi mà băng liệt ra, tiếp tục ngưng tụ ra một bóng người.

 

Toàn thân Dương Khai thoải mái vô cùng, tưởng đã thành công dỡ bỏ tâm ma, không ngờ nó vẫn còn.

 

Dương Khai sợ run một chút, trừng mắt nhìn lại, vẻ mặt tò mò, lần này là ngưng tụ ra ai đây? Mình có nhiều tâm ma như vậy sao? Một đường đi lên, hắn cũng không có bao nhiêu tiếc nuối cùng bất mãn, Minh Nguyệt cùng Ngọc Như Mộng xuất hiện còn có chút đạo lý, gia hỏa thứ ba sẽ là ai?

 

Nhưng rất nhanh, Dương Khai liền biến sắc, vô cùng ngạc nhiên nhìn phía trước.

 

Ảo giác vừa ngưng tụ kia đều không phải là người nào đó như trong tưởng tượng của hắn, thậm chí có thể nói vốn không phải là người, mà là một bóng đen vặn vẹo biến ảo thành hình người, nhìn qua thì trông như một Ảnh ma.

 

Chẳng nhẽ là Dạ Ảnh Đại Đế? Dương Khai tối sầm mặt, không thể nào a, Dạ Ảnh Đại Đế phản bội tinh giới, trước đó cũng cho Minh Nguyệt một kích trí mạng, nhưng mình cùng hắn đâu có cái gì, sao có thể hóa thành tâm ma đến quấy nhiễu mình tấn chức?

 

Ngay lúc Dương Khai khó hiểu, bóng đen trước mặt đột nhiên phát ra một tiếng kêu to bén nhọn, tiếng kêu lọt vào tai, thần hồn Dương Khai chấn động, bóng đen lại hóa thành một đạo hắc quang, vọt thẳng tới mình.

 

Bất ngờ không kịp đề phòng, Dương Khai bị đụng tới, Ngay sau đó, hải thức như bị xé rách, đau đớn kịch liệt truyền đến.

 

Dương Khai rõ ràng cảm giác mình thức hải mình có thêm một thứ gì vậy, không dám chậm trễ, lập tức đắm chìm tâm thần, huyễn hóa ra thần hồn linh thể trong thức hải.

 

Đưa mắt nhìn lại, trong thức hải đang quay cuồng, bóng đen kia đang huyền phù giữa không trung, yên lặng nhìn bảo đảo bảy màu ở chính giữa thức hải!

 

“Ôn... Thần... Liên!” Thanh âm mơ hồ mà khàn khàn truyền ra, nghe như dỉ sắt va chạm nhau, lại như một người đã lâu chưa từng mở miệng đột nhiên nói một câu, ba chữ tuy rằng gian khổ mới nói ra, nhưng có thể làm cho người ta cảm nhận rõ ràng được sự phấn khởi.

 

Dương Khai sắc mặt đại biến, híp mắt nhìn bóng đen.

 

Đây mới chính là tâm ma mình!

 

Cái gọi là tâm ma, chính là một loại hư vô mờ mịt gì đó, là sơ hở của tâm hồn, là trở ngại cho võ giả tấn chức, vốn không có được cho mình lối suy nghĩ riêng, càng không thể mở miệng nói chuyện.

 

Trước mắt đây, rõ ràng là một loại sinh linh kỳ lạ, Dương Khai không biết hắn làm như thế nào tiếp cận mình, mà những tâm ma vừa rồi, có lẽ cũng là do nó quấy phá!

 

Giờ khắc này, Dương Khai nhớ tới trên đường mình trốn về Vân Ảnh, trước sau hai lần trải qua cảm giác bị người rình.

 

Chẳng nhẽ đã âm thầm rình mình chính là nó?

 

Pháp thân sao có thể không hề phát hiện? Không phải hắn ở phụ cận hộ pháp cho mình sao? Sao lại để cho người khác xâm nhập thức hải mình mà không hề có phát giác.

 

“Ngươi là ai?” Dương Khai bình tĩnh mở miệng hỏi.

 

“Ôn... Thần... Liên!” Bóng đen mặc kệ hắn, một mực chú ý Ôn Thần Liên, miệng lại lặp lại câu nói vừa rồi.

 

Nói thật, người này có thể liếc mắt đã nhìn ra bản thể thật sự của bảo đảo bảy màu khiến Dương Khai có chút ngoài ý muốn, thức hải hắn không phải lần đầu tiên bị người xâm nhập, chính là bởi vì có kinh nghiệm trước, cho nên Dương Khai mới để Ôn Thần Liên biến ảo thành hình dáng một tòa tiểu đảo, phòng bị người nhìn ra manh mối.

 

Ai ngờ bóng đen này vừa tiến đến liền khám phá ra huyền bí trong đó, nhãn lực này cũng thật đủ độc ác.

 

“Hỏi lại ngươi một câu, rốt cuộc ngươi là ai?” Dương Khai bình tĩnh quát, đã hạ quyết tâm tuyệt đối không thể để người này rời đi, nếu Ôn Thần Liên bị bại lộ ra, các Ma Thánh sẽ càng thêm tận hết lực đuổi bắt mình.

 

Tâm tình phập phồng, để nước biển phía dưới cũng quay cuồng lên, sóng dữ tận trời.

 

Bóng đen vẫn không có đáp lại, còn hóa thành một đạo hắc quang, bay thẳng đến Ôn Thần Liên.

 

“Trảm!” Dương Khai đưa tay ra, một ánh đao đã lăng không chém tới.

 

Trảm Hồn Đao là thần hồn đế bảo, cũng được săn sóc trong thức hải Dương Khai, mà ở nơi này, uy lực Trảm Hồn Đao không thể nghi ngờ có thể phát huy đến lớn nhất.

 

Ánh đao nhanh như kinh hồng, trực tiếp chém qua bóng đen, đem hắn một phân thành hai.

 

Còn không đợi Dương Khai vui mừng, bóng đen kia cư nhiên khôi phục như lúc ban đầu, tiếp tục bổ nhào vào bảo đảo bảy màu.

 

Dương Khai co rụt mắt lại, ở trong thức hải cứng rắn ăn một đao Trảm Hồn Đao, đây rốt cuộc là cái thứ quỷ gì? Mắt thấy kia bóng đen sắp tới OTL, Dương Khai cũng không dám chậm trễ, động niệm, thúc dục uy năng Ôn Thần Liên.

 

Lập tức, trên bảo đảo bảy màu nở rộ hoa quang, hóa thành lá chắn vô hình, ngăn trở bóng đen ở bên ngoài.


 

Nhưng bóng đen này vẫn mặc kệ hắn không hỏi, trong mắt chỉ có Ôn Thần Liên.

 

Gây sức ép một trận, Dương Khai cũng hết chỗ nói rồi.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.