Cảm giác lạnh như băng từ tứ phía ập tới, Dương Khai thăm thẳm tỉnh lại, mê mẩn trừng trừng một hồi, nhớ lại một màn trước khi hôn mê, cấp tốc nhảy dựng lên, bày ra tư thế phòng bị, một mặt cảnh giác dò xét bốn phía.
Lọt vào trong tầm mắt, để hắn không khỏi khẽ giật mình, nơi đây đã không phải là chỗ gian phòng kia, giống như là một gian băng thất, bốn phía băng bích óng ánh long lanh, sáng đến có thể soi gương, ước chừng mấy trượng vuông, cũng giống như là một gian nhà tù! Hàn ý lạnh lẽo thấm đến tận xương, để hắn nổi da gà.
Dương Khai nhướng mày, đây là nơi quái quỷ gì. Trí nhớ của hắn dừng lại lúc bị Bắc Ly Mạch đánh một chưởng rồi ngất xỉu, về phần sau đó xảy ra chuyện gì thì không rõ, bây giờ suy nghĩ lại, lòng còn sợ hãi, Ma Thánh chi uy đúng là hắn bây giờ khó mà ngăn cản.
"Hắc hắc hắc, ngươi đã tỉnh?" Phía sau bỗng truyền tới một tiếng cười gian.
Dương Khai biến sắc, liền vội vàng xoay người lại, đồng thời cũng cảm giác không thể tưởng tượng nổi, bởi vì thanh âm này cách hắn rất gần, nhưng nếu đối phương không lên tiếng, hắn thế mà một mực không có phát hiện, lúc này mới ý thức được thân thể của mình xảy ra chút vấn đề, xem kỹ, sắc mặt lập tức đen lại.
Cơ thể mình lại bị hạ mấy tầng cấm chế, một thân Đế Nguyên bị giam cầm, hoàn toàn không vận dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687356/chuong-3439.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.