Chương trước
Chương sau
Bị Dương Khai đâm thủng, Ba Nhã cũng chỉ có thể bất đắc dĩ đi tới, cố nặn ra vẻ tươi cười chào hỏi: "Thật là khéo a, các ngươi cũng ở đây."

 

 

Dương Khai yên lặng nhìn qua nàng, tay chỉ Lý Thi Tình nói: "Về sau ngươi cách xa nàng một chút cho ta, nếu còn dám tùy ý quấy rầy, đánh gãy chân chó của ngươi!"

 

Ba Nhã nghe vậy sắc mặt trắng nhợt, giận dữ nói: "Ngươi chớ quá mức a, đây là tự do của ta, ngươi dựa vào cái gì mà quản ta."

 

Dương Khai cười lạnh một tiếng, cũng không nói gì, chỉ là chậm rãi lấy ra Hồn Khôi, cong lên một chỉ, nhắm ngay cái trán Hồn Khôi, làm bộ muốn đánh. . .

 

Ba Nhã lập tức đưa tay bưng kín cái trán, lui về sau mấy bước, ánh mắt sợ hãi nói: "Đừng xúc động, có lời gì hảo hảo nói."

 

"Có nhớ lời ta nói không?" Dương Khai hỏi.

 

Ba Nhã một mặt không cam lòng, lại chỉ có thể gật đầu.

 

Dương Khai lúc này mới quay đầu nhìn về Lý Thi Tình nói: "Về sau có chuyện gì thì đến tìm ta."

 

Lý Thi Tình ưm một tiếng, lộ ra thần sắc cảm kích.

 

Dương Khai phất phất tay, lưu lại Ba Nhã một mặt u oán nhìn qua Lý Thi Tình, ánh mắt tuyệt vọng, lã chã chực khóc, lại đành phải tới một cái mỉm cười áy náy.

 

Về đến phòng, Dương Khai lại nghiên cứu địa đồ Ma Vực, nhìn một chỗ liên thông với Giới Môn của Trụ Thiên đại lục kia, lại gọi Lao Khắc tới hỏi một ít chuyện, lúc này mới có một chút đầu mối.

 

Hôm sau, độc thân lên đường.

 

Đã đáp ứng Ngọc Như Mộng xử lý chuyện Giới Môn trên lãnh địa nàng, Dương Khai tự nhiên không muốn trì hoãn, chiến sự lưỡng giới chiến trường đã thăng cấp, Nhân Ma hai tộc quyết chiến lúc nào cũng có thể đến, thời gian cho hắn cùng Minh Nguyệt Đại Đế thực sự không còn nhiều.

 

Đại lục Ngọc Như Mộng khống chế nhiều đến 50~60, trong đó có gần nửa đại lục đều có Bán Thánh tọa trấn, nói một cách khác, riêng là số lượng thủ hạ Bán Thánh của Ngọc Như Mộng đã có hai ba mươi người, Bạch Chước cùng Nguyệt Tang chỉ là hai trong số đó thôi, một người Ngọc Như Mộng đã như vậy, 11 Ma Thánh khác cũng không kém bao nhiêu, toàn bộ Ma Vực, chừng gần 300 cường giả Bán Thánh, đây là một số lượng cực kì khủng bố.

 

Dương Khai không biết Tinh Giới có bao nhiêu Ngụy Đế, nhưng tuyệt đối không có khả năng nhiều như thế, có thể bằng một nửa bên này đã là may mắn.

 

Mà mỗi một Bán Thánh, đều là chủ nhân một khối đại lục, đương nhiên, trong rất nhiều đại lục này, cũng có những nơi vô chủ như Vân Ảnh, chiếm cứ một nửa số lượng.

 

Nhưng những đại lục vô chủ này, luôn có cơ hội đản sinh ra tân Bán Thánh, cho nên lúc ban đầu Bạch Chước mới nói, lãnh địa nhiều ít trực tiếp quan hệ đến Ma Thánh mạnh yếu, đây cũng không phải là chỉ là bởi vì lãnh địa nhiều có thể thu lấy được càng nhiều Vạn Ma Đan, nguyên nhân chính là số lượng thủ hạ Bán Thánh.

 

Dương Khai cuối cùng hiểu rõ lúc trước vì sao Bạch Chước thân hòa với hắn như vậy, thậm chí không tiếc vạch mặt cùng Nguyệt Tang cũng muốn bảo vệ hắn.

 

Trong đó cố nhiên có quan hệ với Ngọc Như Mộng, cũng do hắn vốn đã không hòa hợp với Nguyệt Tang, nhưng nguyên nhân lớn hơn nữa thì là hắn cần dùng đến Không Gian pháp tắc của Dương Khai. Bạch Chước thân là Bán Thánh, cũng có đại lục của mình, mà tình huống phiến đại lục kia so với Vân Ảnh lại không kém bao nhiêu, đại đa số Giới Môn đều đã biến mất, chỉ còn lại hai đạo cuối cùng, một đạo trong đó còn cực kỳ không ổn định, trăm năm nay đã không ai dám ra vào từ đạo Giới Môn kia.

 

Muốn cầu cạnh Dương Khai, tự nhiên không thể không đối xử khác biệt.

 

Vân Ảnh là một nơi vô chủ, cho nên Ngọc Như Mộng mới có thể để hắn tới đây đầu tiên, trong đó tất nhiên có dụng ý cầm Vân Ảnh để Dương Khai thí nghiệm, nếu Dương Khai thật có thể chữa trị Giới Môn, tất nhiên dù tốt hay không, nếu không cách nào chữa trị, thậm chí đem Giới Môn cuối cùng kia giày vò cho biến mất nốt, cũng không tổn thất nhiều lắm, chính là đạo Giới Môn cuối cùng kia trong vòng trăm năm nhất định sẽ biến mất, sớm mất đi cũng không khác nhau nhiều lắm.

 

Bây giờ Dương Khai biểu hiện tại Vân Ảnh có thể nói là kinh diễm, chẳng những giữ gìn ổn định đạo Giới Môn cuối cùng kia, còn chữa trị hai đạo Giới Môn đã biến mất, lúc này Ngọc Như Mộng mới yên tâm để hắn làm lớn.

 

Dưới tay nàng có mấy chục khối đại lục, có gần một phần năm Giới Môn ra hoặc nhiều hoặc ít vấn đề, nghiêm trọng thì Giới Môn biến mất, nhỏ thì Giới Môn không ổn định, đều cần Dương Khai.

 

Phương vị cùng danh tự những đại lục này, Ngọc Như Mộng trước khi đi đều nói cho hắn biết, cũng nói sẽ để cho từng đại lục toàn lực phối hợp hắn, bất kỳ yêu cầu gì đều có thể thỏa mãn.

 

Cho nên Dương Khai chuyến này có thể nói là thuận lợi đến cực điểm, đến mỗi một khối đại lục đều sẽ được nhiệt tình chiêu đãi, thậm chí bởi vậy còn quen biết thêm mấy Bán Thánh.

 

Có việc cầu người, những Bán Thánh này đương nhiên sẽ không như Nguyệt Tang bày tư thái ra cao cao vậy, huống chi Ngọc Như Mộng dường như còn rất là coi trọng đối với Dương Khai, Nguyệt Tang mới chỉ phát sinh một chút xung đột nhỏ cùng Dương Khai liền bị Ngọc Như Mộng đày đến lưỡng giới chiến trường, không được chiếu lệnh không cho phép trở về, có vết xe đổ của Nguyệt Tang, bọn hắn nào dám chủ quan?

 

Bọn hắn thậm chí đang suy đoán, Nhân tộc tinh thông Không Gian pháp tắc này có phải trai lơ Thánh Tôn nuôi!

 

Thánh Tôn nhà mình tuy là Mị Ma, nhưng qua nhiều năm như vậy, thanh danh vẫn là rất không tệ, cho tới bây giờ cũng không nghe nói nàng cùng người khác phái có lưu ngôn phỉ ngữ kỳ lạ gì truyền ra, đột nhiên đối với một tên Nhân tộc ưu ái có thừa như vậy, khó đảm bảo người khác không nghĩ ngợi thêm.

 

Không gì hơn cái này, vừa đến, chỗ nào cũng thuận tiện Dương Khai làm việc.

 

Mỗi một chỗ, hữu cầu tất ứng, rất nhiều Bán Thánh đều xưng huynh gọi đệ cùng hắn, những Ma Vương trong các đại lục không có Bán Thánh trấn giữ càng không dám lãnh đạm với hắn, gần như là xem hắn như gia gia mà cúng bái.

 

Danh Thân vương Dương Khai, cũng dần lưu truyền rộng rãi trên địa bàn Ngọc Như Mộng, để ngay cả Ma tộc tầng dưới chót đều có chỗ nghe nói.

 

Trọn vẹn hao tốn thời gian một tháng, Dương Khai mới xử lý xong hơn mười đại lục, trong lúc đó còn len lén tìm ra hai khối đại lục đã biến mất khác, cộng thêm Huyết Viêm đại lục trước đó, giờ đã có ba khối đại lục bị Huyền Giới Châu thôn phệ.

 

Đại lục biến mất trên địa bàn Ngọc Như Mộng không chỉ có ba khối, theo tư liệu Dương Khai lấy được, là có sáu khối đại lục, chỉ là ba khối khác cần thông qua đại lục khác mới vào được, mà Giới Môn ba khối đại lục kia hiện tại cũng không có vấn đề, cho nên Dương Khai cũng không tốt tùy tiện vào, miễn để cho người ta sinh nghi.

 

Sau khi Huyền Giới Châu thôn phệ hai khối đại lục, diện tích lại lần nữa được khuếch trương, mà lại Thiên Địa pháp tắc Ma Vực cũng càng thêm nồng đậm cô đọng hơn rất nhiều, để Dương Khai thậm chí hoài nghi nếu là lại nhiều thôn phệ thêm một chút những đại lục tàn phiến kia, Huyền Giới Châu có thể biến thành một Ma Vực khác hay không.

 

Duy nhất để Dương Khai cảm thấy đáng tiếc là, hắn thế mà không thấy Vạn Ma Đan trong hai khối đại lục này, chỉ vì thời gian hai khối đại lục này biến mất đã quá lâu, ngay cả Vạn Ma Quật kia đều vỡ nát, tự nhiên là không chiếm được Vạn Ma Đan, Dương Khai vốn cho rằng có thể thu được đầy đủ Vạn Ma Đan để pháp thân tấn thăng Bán Thánh, có chút thất vọng.

 

Bên này vừa mới trở về từ đại lục biến mất kia, Dương Khai thoáng phân biệt phương hướng, còn chưa khởi hành, xa xa liền thấy một đạo lưu quang cấp tốc tiếp cận tới bên này.

 

Lưu quang kia như thiểm điện, tốc độ nhanh đến nỗi không hợp lẽ thường, chưa tới gần, một cỗ uy áp kinh người đã đập vào mặt.

 

Dương Khai biến sắc, quay đầu nhìn lỗ hổng hư không bị Quy Khư gặm ra, thầm nói lần này nguy rồi.

 

Bởi vì muốn tìm kiếm đại lục biến mất kia, cho nên Dương Khai để các Ma Vương đại lục này phân tán quanh trăm dặm để cảnh giới, không để bọn hắn tới gần, đối ngoại chỉ nói muốn thử chữa trị Giới Môn nơi đây.

 

Dù sao sau đó bọn hắn cũng không biết mình đã làm gì tại nơi này, chỉ cần mấy ngày sau, lỗ hổng bị Quy Khư khai ra sẽ tự động khôi phục lại, đến lúc đó liền nửa điểm vết tích cũng bị mất.

 

Ai ngờ lúc này thế mà lại có người tới, mà lại xem khí tức kia, rõ ràng là một Bán Thánh!

 

Bán Thánh đại lục này không phải đã đi lưỡng giới chiến trường sao? Chẳng lẽ thật vừa đúng lúc trở về? Bây giờ muốn che giấu vết tích khẳng định là không còn kịp rồi, chỉ sợ đối phương đã phát hiện tình huống bên này.

 

Tâm tư nhanh quay ngược trở lại, Dương Khai đã có quyết đoán, dưới Không Gian pháp tắc, đưa tay một quyền đánh tới lỗ hổng hư không kia, pháp tắc phun trào, để vùng hư không kia trở nên càng thêm hỗn loạn, cử động này mặc dù không thể triệt để ẩn tàng vết tích, nhưng lại có thể khiến người ta không cách nào điều tra rõ ràng.

 

Xoát một chút, lưu quang kia trực tiếp dừng tại chỗ 10 trượng trước mặt Dương Khai, lộ ra một đạo thân ảnh cao, tò mò liếc mắt nhìn lỗ hổng hư không kia, lúc này mới trên dưới dò xét Dương Khai một chút, chắp tay nói: "Có phải là Dương Khai Dương huynh?"

 

Trong khoảng thời gian này, cùng các Bán Thánh xưng huynh gọi đệ đã quen, cho nên đối với hắn khách khí xưng hô, Dương Khai cũng không có phản ứng gì quá lớn, gật đầu nói: "Là ta, xin hỏi tôn giá là?"

 

Đối phương vừa hiện thân, hắn liền biết Bán Thánh này không phải chủ nhân đại lục này.

 

Theo hắn biết, chủ nhân đại lục này là một nữ Bán Thánh, mà kẻ đến rõ ràng là nam nhân.

 

Con hàng này là ai? Sao lại chạy tới nơi này.

 

Ma tộc kia khẽ mỉm cười nói: "Quả nhiên là Dương huynh, xem ra không có tìm nhầm người. Ta là Bán Thánh Bá Nha dưới trướng Thánh Tôn Bắc Ly Mạch, phụng Thánh Tôn chi mệnh nghênh Dương huynh tiến về Ngạo Tuyết đại lục."

 

Dương Khai nghe vậy thần sắc co lại, nguyên lai vị này là thủ hạ của nữ nhân kia, đối với Bắc Ly Mạch, Dương Khai không có ấn tượng gì tốt, nữ nhân này mặc dù là Ma Thánh cao quý, làm việc lại có chút hoang đường, lần trước nếu không có Ngọc Như Mộng hồn hàng đến, chắc chắn phải ăn thiệt thòi lớn trên tay nàng.

 

Nhưng đối phương khách khí, Dương Khai cũng không tốt bày cái mặt thối gì, chỉ có thể chắp tay trả lời: "Nguyên lai là Bá Nha huynh."

 

Dừng một chút, bật cười nói: "Xem ra Thánh Tôn khá gấp a."

 

Ngọc Như Mộng rõ ràng đã thương nghị thỏa đáng với nàng, đợi mình xử lý xong chuyện bên này liền sẽ qua địa bàn của nàng, nàng lại vẫn phái một tên Bán Thánh tới, nói dễ nghe một chút là nghênh đón, trực tiếp khó nghe chính là áp giải, khiến Dương Khai một bụng khó chịu.

 

Bá Nha há có thể nghe không ra ý trong lời hắn, khẽ mỉm cười nói: "Dương huynh đã có năng lực chữa trị Giới Môn, tự được Thánh Tôn coi trọng, mong rằng Dương huynh thứ lỗi."

 

Bá Nha liếc mắt nhìn hư không lỗ hổng kia, cau mày nói: "Dương huynh, chuyện bên này đã xử lý thỏa đáng?"

 

"Không sai biệt lắm, còn cần mấy ngày." Dù sao hắn cũng phải lấp đầy hoàn toàn lỗ hổng nơi này, mới có thể rời đi, nếu không khó đảm bảo sẽ không xuất hiện sai lầm gì.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.