Chương trước
Chương sau
Hơn vài chục dặm bên ngoài, Ba Nhã hô hấp dồn dập, sắc mặt tái nhợt, bộ ngực mềm chập trùng, tay nắm cung đang khẽ run.

 

Một vòng bắn gấp khi nãy chính là nàng vận dụng bản tộc bí thuật, nếu không cũng không có hiệu quả như vậy, mà trả giá chính là lực lượng đi mất ba phần mười, nói cách khác, kiểu bắn cung như vừa nãy, mặc dù nàng ở thời điểm toàn thịnh cũng chỉ có thể triển khai ba lần, sau đó sẽ kiệt lực.

 

Đánh đổi không nhỏ, kết quả cũng khiến người ta khá là thoả mãn.

 

Một Thượng phẩm Ma Vương đã bỏ mình, những người còn lại mặc dù không ít, nhưng khó có thể nổi lên bọt nước gì ở trước mặt Dương Khai, vòng vây đã mở ra chỗ hổng, sau đó mặc kệ đánh hay chạy, Vân Ảnh đều có cơ hội lựa chọn.

 

Bỗng nhiên phát hiện, làm người dưới trướng Dương Khai cũng coi là lựa chọn không tệ, dựa vào không gian thần thông của người này, phối hợp tiễn thuật tinh diệu của mình, đối với Thượng phẩm Ma Vương không có phòng bị, bọn họ đều có thể giết chết, Huyết Đấu Trường lần trước chính là như thế, mà trận chiến ngày hôm nay, hai người phối hợp càng thêm thành thạo.

 

Hít một hơi thật sâu, Ba Nhã thu cung, hai tay cùng nắm Thượng phẩm Ma tinh, hết sức khôi phục sức mạnh đã tiêu hao, tuy rằng đã phá đi một điểm mai phục, nhưng vẫn còn hai nơi đây, huống chi Giới môn bên kia còn có sáu Thượng phẩm Ma Vương khác tọa trấn, hôm nay nhất định là một hồi ác chiến, vào lúc này, bất kỳ một chút thời gian khôi phục cũng không được lãng phí.

 

Mà ngay tại lúc này, nàng chợt nghe một bên khác truyền đến một tiếng vang động kịch liệt, bản năng mà quay qua bên đó.

 

Bên ngoài trăm dặm hình như có kinh thiên đại chiến bạo phát, ánh sáng lấp loé không yên, bóng người tung bay.

 

Đó là phương vị một điểm mai phục khác, là Lao Khắc cùng Âm tới rồi sao? Tốc độ đúng là thật mau, hai người này liên thủ, lại dựa vào sức mạnh bây giờ Vân Ảnh có, có thể giải quyết phiền phức bên kia.

 

Theo bản năng mà triển khai đồng thuật nhìn kỹ lại bên kia, cảnh tượng đập vào mắt, khiến nàng không để không choáng váng.

 

Bởi vì tình cảnh bên kia cùng nàng tưởng tượng không giống nhau, Lao Khắc cùng Âm, thậm chí Ma tộc Vân Ảnh căn bản không thấy tăm hơi, ngược lại là có một Thạch Cự Nhân cao mười mấy trượng đang đại phát thần uy, cả người Thạch Cự Nhân này hừng hực bốc lửa, mọc đầy gai ngược sắc bén, cũng không biết nó thi triển diệu pháp thần thông gì, dưới đồng thuật của Ba Nhã, chu vi mười dặm bên kia, bị một tầng lĩnh vực vô hình bao phủ.

 

Ma tộc bị bao phủ bên trong lĩnh vực này, đều là không cách nào khống chế tự thân tinh huyết, từ lỗ chân lông ngoài thân không ngừng có khí tức đỏ sẫm tuôn ra, hội tụ tới Thạch Cự Nhân, lĩnh vực kỳ lạ kia, lại có khả năng nuốt chửng vạn vật.

 

Thạch Cự Nhân không thể nghi ngờ là một nhân vật vô cùng mạnh mẽ thậm chí là khủng bố, Ba Nhã tận mắt thấy nó tiện tay một vỗ liền vỗ nát một Trung phẩm Ma Vương, tất cả tinh huyết năng lượng đều bị kia Thạch Cự Nhân nuốt chửng gần hết, chỉ còn dư lại một ít tro cặn rơi ra.

 

Bên kia cũng có một Thượng phẩm Ma Vương tọa trấn, nhưng rõ ràng không phải đối thủ Thạch Cự Nhân này, giao chiến chỉ mấy hơi liền triệt để rơi vào hạ phong, được thủ hạ hộ vệ mới may mắn bảo toàn tính mạng.

 

Cái tên này chui ra từ đâu? Làm sao thật vừa đúng lúc này đi làm khó dễ cùng Lam Nguyên.

 

Ba Nhã mơ hồ cảm giác Thạch Cự Nhân này là thủ bút của Dương Khai.

 

Ngay sau đó, một màn khiến nàng càng xác định Thạch Cự Nhân này là Dương Khai làm ra, bởi vì thân thể Ma tộc bên kia đang cấp tốc khô lại, đầu tiên là một ít Ma tướng, dưới lĩnh vực nuốt chửng vô hình kia, thân thể rất nhanh khô quắt xuống, lại sau đó là Ma soái. . .

 

Này để Ba Nhã nghĩ tới thi thể Liệt Cuồng còn treo trong phủ đệ, tương tự như một màn trước mắt này.

 

Thì ra là như vậy!

 

Đêm hôm đó sở dĩ Liệt Cuồng bị Dương Khai giết nhanh như vậy, hóa ra là công lao Thạch Cự Nhân này, là nó cắn nuốt tinh nguyên tinh lực của Liệt Cuồng, để Liệt Cuồng biến thành một cỗ thây khô, chết không nhắm mắt.

 

Ba Nhã sáng mắt lên, có trợ lực như này, có thể nói là vô địch dưới Bán Thánh, chẳng trách Dương Khai không có chút sợ hãi nào.

 

Ngay lúc Ba Nhã quan tâm tình hình chiến đấu của Pháp Thân, Dương Khai cũng đang đại sát tứ phương.

 

Lực ma tọa trấn nơi này đã chết, còn dư lại một số Trung phẩm Hạ phẩm Ma Vương cùng các Ma soái Ma tướng căn bản không ngăn cản được hắn tàn sát, ngăn ngắn mười mấy hơi, hơn một nghìn Ma tộc nơi đây tan rã, Ma Vương ngã xuống hơn nửa, Ma soái Ma tướng cũng chết không ít.

 

Mắt thấy thế cuộc không ổn, Ma tộc còn dư lại nào còn dám tiếp tục lưu lại, dồn dập như chim muôn bay tán, ầm ầm chạy tán loạn.

 

Dương Khai tiện tay chém giết thêm vài Ma tộc trốn chạy rồi thôi, bắt đầu đi thu tập thi thể Ma tộc bị giết, mang cho Pháp Thân nuốt chửng, một bên quay đầu nhìn ra ngoài trăm dặm.

 

Pháp Thân bên kia cũng đang động thủ, thế cuộc không cần nghĩ cũng biết chắc chắn là nghiêng về một bên, nếu là bốn, năm Thượng phẩm Ma Vương liên thủ còn có thể làm sơ kiềm chế, nhưng bên kia chỉ có một Thượng phẩm Ma Vương, căn bản không thể tạo thành quấy rầy đối với Pháp Thân.

 

Pháp Thân là hắn thả ra từ lúc trên Hổ Đầu chiến xa, bằng không, lấy khả năng của Ba Nhã là không thể không hề phát hiện.

 

Hơn nữa Pháp Thân xuất thân thạch khôi bộ tộc, trời sinh tinh thông thuật độn thổ, tiếp cận mai phục từ bên dưới đại địa không một dấu vết, tập kích như vậy, quả nhiên lập tức kiến công.

 

Nhẹ nhàng cười lạnh một tiếng, Dương Khai liếc mắt qua Giới môn, quả nhiên thấy Ma tộc bên kia hỗn loạn lung tung, động tĩnh hai nơi này, bọn họ không thể không hề phát hiện, rõ ràng nhìn thấy mới có phản ứng như thế.

 

Khoa Sâm có chết hay không hắn không quá quan tâm, đối với hắn mà nói, Ma tộc tử thương càng nhiều càng tốt, đương nhiên, hôm nay Khoa Sâm là thủ hạ của hắn, có thể không chết thì vẫn hơn, chết rồi cũng không đáng kể, nên hắn căn bản không lo lắng Lam Nguyên sẽ chó cùng rứt giậu, giết Khoa Sâm cho hả giận.

 

Nghĩ xong, Dương Khai liền thôi thúc Không Gian pháp tắc, biến mất tại chỗ, lấp loé mấy cái liền đi tới bên người Ba Nhã.

 

Bốn mắt đối diện, Dương Khai phát hiện ánh mắt nữ nhân này nhìn mình như có phần không giống trước kia, không còn hững hờ như trước, nhiều hơn một phần nghiêm nghị, lúc này biết hẳn là nàng thấy được động tĩnh bên Pháp Thân.

 

Trầm ngâm một chút, Ba Nhã nói: "Hiện tại phải làm sao, trực đảo hoàng long hay gạt bỏ điểm mai phục cuối cùng?" Trực đảo hoàng long là phải qua bên Giới môn quyết chiến cùng Lam Nguyên, nhưng bây giờ bọn hắn chỉ có hai người, Lao Khắc cùng Âm còn chưa tới, hi vọng không quá lớn, Ba Nhã nghiêng về lựa chọn sau.

 

Thế nhưng bây giờ gây ra động tĩnh lớn như vậy, muốn đến phá điểm mai phục thứ ba thì không quá có thể, Thượng phẩm Ma Vương nơi điểm mai phục cuối cùng nhất định sẽ cực kì cẩn thận.

 

Dương Khai khẽ mỉm cười: "Bọn họ đã thay chúng ta lựa chọn."

 

Ba Nhã hơi run, phóng tầm mắt nhìn tới, chỉ thấy Giới môn bên kia bỗng nhiên phân ra một nhánh đội ngũ, đội ngũ dưới sự dẫn dắt của ba Thượng phẩm Ma vương mà phóng tới bên này, mà Ma tộc nơi điểm mai phục cuối cùng kia cũng đang hướng tới bên này, song phương rất nhanh hội tụ thành một, khí thế hùng hổ.

 

Ba Nhã hơi biến sắc, xoay đầu nhìn Dương Khai: "Ta cảm thấy nên tạm thời tránh mũi nhọn, chờ Lao Khắc cùng Âm tới đây rồi tính toán sau mới tốt."

 

Bốn Thượng phẩm Ma Vương liên thủ, dưới trướng có hơn mấy chục Ma Vương, dù biểu hiện trước đó của Dương Khai không tầm thường, cũng tuyệt đối không thể nào là đối thủ những người này, tiếp tục dừng lại chỗ này chỉ có thể xui xẻo, kế trước mắt, chỉ có đi hội hợp cùng Lao Khắc, Âm, mới có phần thắng.

 

"Chờ đi." Dương Khai lạnh nhạt nói.

 

Chờ? Chờ cái gì? Ba Nhã một mặt không rõ, mắt nhìn đại quân Ma tộc phía trước cách mình càng ngày càng gần, một trái tim nhảy lên tới cổ họng.

 

Dù cho cách xa nhau gần trăm dặm, nàng cũng có thể cảm nhận được cơn giận xông thiên từ đám Ma tộc phía trước kia. Ngẫm lại cũng không kỳ quái, Lam Nguyên vốn chiếm cứ tuyệt đại ưu thế, thiên thời địa lợi đều đủ, muốn giải quyết Vân Ảnh, nhưng không ngờ vừa giao chiến, bên mình đã có một điểm mai phục bị thanh lý, Ma Vương tử thương hơn mười người, còn có một Thượng phẩm lực ma.

 

Một chỗ mai phục khác cũng là tàn tạ không thể tả, vô lực trợ giúp.

 

Nếu nàng là Ma Vương Lam Nguyên, tâm tình cũng sẽ không tốt, nhất định không tiếc bất cứ giá nào để lấy lại danh dự.

 

Mà trăm dặm nhìn có vẻ rất xa, nhưng đối với các Ma Vương cũng chỉ cách một chút, không tới mười mấy hơi thở là có thể chạy tới.

 

Mắt thấy đối phương cách mình càng ngày càng gần, Ba Nhã khóe miệng co giật nói: "Ngươi đến cùng muốn làm gì, có thể nói rõ ra được hay không, ta không muốn chết ở chỗ này."

 

Dương Khai ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn lẳng lặng nhìn chăm chú phía trước.

 

Bảy mươi dặm, năm mươi dặm, ba mươi dặm. . .

 

Khi cách đám người kia chỉ có hai mươi dặm, dù Ba Nhã không cần đồng thuật cũng có thể thấy rõ những bộ mặt tức giận kia, Dương Khai mới bỗng bắt lấy cánh tay của nàng, ngưng tiếng quát lên: "Không được phản kháng!"

 

Ba Nhã ngẩn ra, bất đắc dĩ mặc hắn muốn làm gì thì làm.

 

Chủ yếu là hồn khôi ở trên tay gia hỏa này, dù nàng phản kháng cũng không làm nên chuyện gì.

 

Ngay chớp mắt tiếp theo, Ba Nhã liền cảm giác mình bị một luồng lực lượng không gian bao vây lại, lập tức trời đất quay cuồng.

 

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, người đã không còn ở vị trí cũ, xuất hiện ở một chỗ khác, bên người cũng không còn hình bóng Dương Khai, bên cạnh chỉ có một viên hạt châu tỏa ra sóng năng lượng còn sót lại.

 

Hạt châu này có hơi quen mắt, Ba Nhã rất nhanh nhận ra, vật này trên tay Lý Thi Tình cũng có một viên, hình như là mấy ngày trước đây Dương Khai cho nàng, nói là gặp phải nguy hiểm thì kích hoạt cấm pháp trong hạt châu kia là có thể bình yên vô sự.

 

Mình xuất hiện ở đây có quan hệ cùng hạt châu này sao? Chợt nhớ tới, trước đây, trên đường đi tới nơi này, Dương Khai dường như từ phóng ra một thứ gì đó, lúc đó không thấy rõ, bây giờ nghĩ lại, có lẽ là hạt châu này.

 


Mấu chốt là đám người kia lại đưa lưng về phía mình!

 

Ba Nhã không nhịn được mà cười lên ha hả, ở trước mặt một Vũ ma tinh thông tiễn thuật, còn dám đưa lưng lại? Đơn giản là tự tìm đường chết!

Tức thì nàng hiểu ý đồ của Dương Khai, hóa ra là đang đợi chờ thời khắc này, đồng thời trong lòng sợ hãi, tên kia có thể tính toán như vậy, lần này Lam Nguyên sợ là phải xui xẻo.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.