Chương trước
Chương sau
Mấy ngày trôi qua, tất cả gió êm sóng lặng, trước Giới Môn, Dương Khai nhắm mắt ngưng thần, lù lù bất động, nhưng gợn sóng Không Gian pháp tắc trên người thì không lúc nào ngừng lại, càng có dấu hiệu hình thành cộng hưởng cùng Giới Môn bên kia.

 

Để bọn người Lao Khắc cùng Âm vẫn luôn ngắm nhìn ở dưới ngạc nhiên không thôi, đồng thời âm thầm phấn chấn chờ mong, tình cảnh bây giờ, nói rõ Dương Khai đang nghiên cứu sâu vào Giới Môn, nếu có đột phá, không chừng đúng là có thể giữ gìn đạo Giới Môn này không mất.

 

Trên thực tế, thu hoạch mấy ngày nay của Dương Khai xác thực không nhỏ, cảm giác trình độ Không Gian pháp tắc tiến triển cực nhanh, đặc biệt là khi Giới Môn không ổn định, hắn càng có thể dò xét đến một ít cơ yếu mà bình thường không cách nào dò xét đến, chiếu với tâm đắc tự thân, mỗi lần đều có thể có thu hoạch.

 

Đây đúng là một nơi tốt để tu luyện lực lượng không gian. Nếu là Giới Môn hoàn hảo không hao tổn, nhất định không có hiệu quả như vậy.

 

Hắn thậm chí đã không còn nghĩ về chuyện giữ gìn Giới Môn, mà là một lòng một dạ vui sướng đắm chìm trong cảm ngộ, dò xét bí ẩn hư không, cường đại tự thân.

 

Ma Vực cùng Tinh Giới tuy là hai Đại thế giới, thiên địa pháp tắc cũng không giống, nhưng là trăm sông đổ về một biển, Không Gian pháp tắc luôn giống nhau.

 

Lại là mấy ngày sau, dù cho Dương Khai không có tâm tư giữ gìn Giới Môn, nhưng vẫn có vài ý tưởng mơ hồ, đương nhiên, muốn biến những ý nghĩ này thành thực tiễn, còn hơi sớm, hắn cần được cẩn thận dò xét bí mật Giới Môn mới có phần chắc chắn.

 

Bỗng nhiên, Giới Môn lại truyền tới một tia gợn sóng không bình thường, đứt đoạn trạng thái hắn đã duy trì nhiều ngày, để hắn tỉnh lại từ trong trạng thái như "Nhập định", một mặt ấm ức, quát lên: "ĐCM!"

 

Lao Khắc cùng Âm mặt đều là hơi đổi sắc, cùng nhau bay tới.

 

Dương Khai quay đầu qua hai người bọn họ, ánh mắt âm trầm nói: "Qua hỏi Khoa Sâm đi, hắn làm ăn kiểu gì không biết, chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong, bản Vương cần hắn làm gì!"

 

Tình huống lúc nãy, hiển nhiên lại là có người đi từ Lam Nguyên đại lục tới đây, bằng không không thể để Giới Môn bỗng dưng sinh ra bất thường như vậy.

 

Lao Khắc cùng Âm lĩnh mệnh, vội vã bay xuống, điểm một ít nhân thủ, chuẩn bị thông qua Giới Môn đi tới Lam Nguyên đại lục tìm tòi hư thực, Ba Nhã thì lại ở một bên hả hê nhìn Dương Khai, vẻ mặt sung sướng. Dương Khai điều nàng đến nơi này, làm cho nàng tức sôi ruột.

 

Nhưng Lao Khắc cùng Âm mang theo những người kia còn chưa làm gì, cách đó không xa liền có một Ma Vương từ trên trời lướt tới, Ma Vương này chưa đến gần, liền lên tiếng hô to: "Đại vương, Khoa Sâm đại nhân gặp nạn, kính xin Đại vương cứu viện."

 

Một chữ cuối cùng hạ xuống, đã vọt tới trước mặt Dương Khai.

 

Dương Khai nhìn tới, mắt không khỏi co rụt lại, chỉ thấy cả người trung phẩm Ma Vương này loang lổ vết máu, trên người nhiều chỗ vết thương sâu đến xương, hiển nhiên là đã trải qua một hồi ác chiến, mà Ma Vương này, chính là một trong những người được Khoa Sâm dẫn tới Lam Nguyên đại lục.

 

Mà động tĩnh khi nãy của Giới Môn, hẳn là do người này xuyên qua mà gây lên.

 

Đám người Lao Khắc cùng Âm nghe vậy cũng đồng thời nhìn sang, người trước khẩn cấp hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

 

Ma Vương kia thở một hơi, vội vàng nói: "Chúng ta phụng mệnh Đại vương, đi vào Lam Nguyên đại lục phong tỏa Giới Môn bên kia, mấy ngày trước đây đều là bình an vô sự, nhưng không ngờ hôm nay Lam Nguyên bỗng nhiên điều động sáu vị Thượng phẩm Ma Vương, dắt hơn một nghìn thuộc hạ tới vây chúng ta, thuộc hạ được Khoa Sâm đại nhân yểm hộ, trở về báo tin, mong Đại vương cùng chư vị đại nhân cứu viện, mau cứu Khoa Sâm đại nhân, trước khi thuộc hạ về, Khoa Sâm đại nhân đã bị thương nặng, chỉ sợ không chống đỡ được bao lâu."

 

"Thật can đảm!" Lao Khắc giận dữ, quay đầu nhìn lại Dương Khai, trên mặt một vẻ căm phẫn sục sôi.

 

Hắn tuy rằng đã già nua, không còn huyết tính chiến đấu như lúc còn trẻ, nhưng không có nghĩa là bị người bắt nạt sẽ không phản kháng. Khoa Sâm là Ma Vương Vân Ảnh, cũng coi như là đồng liêu của hắn, cũng chung sống nhiều năm như vậy, dù sao cũng hơi có giao tình, bây giờ bị đánh trọng thương, hắn tự nhiên có cảm giác môi hở răng lạnh. Hơn nữa qua nhiều năm như vậy, Lam Nguyên đại lục nhúng tay Vạn Ma Quật Vân Ảnh, để cho bọn họ không có tiền thu, vốn là để trong lòng Lao Khắc sinh oán.

 

Bây giờ Nguyệt Tang bị đày đi Lưỡng Giới chiến trường, Vân Ảnh cũng có Dương Khai chủ trì đại cuộc, như vậy mà còn bị người ta bắt nạt, đó không còn là Ma tộc, lúc này ôm quyền nói: "Đại vương, Khoa Sâm không thể có chuyện gì, bây giờ Vân Ảnh ta đã không có mấy vị Thượng phẩm Ma vương."

 

Nơi này chỉ còn dư lại bốn Thượng phẩm Ma Vương, vài ngày trước đó Liệt Cuồng bị giết, giờ cũng chỉ còn sót lại ba người bọn hắn, nếu Khoa Sâm lại có chuyện, Vân Ảnh còn có người nào có thể đảm đương chức trách lớn?

 

Hắn vừa dứt lời, Dương Khai đã cười lạnh một tiếng: "Bọn ngươi điểm đủ binh mã rồi đến đây, bản Vương cùng Ba Nhã đi trước một bước."

 

Qua Giới Môn có vấn đề khá là phiền toái, đó chính là vị trí không cố định sau khi truyền tống qua, trừ phi triển khai thủ đoạn bao lấy tất cả mọi người, như vậy sau khi tới mọi người sẽ xuất hiện ở cùng một nơi, những cũng vẫn không thể tinh chuẩn truyền tống đến một vị trí đặc biệt nào đó, nên Dương Khai cũng không tính chờ bọn Lao Khắc, bọn họ triệu tập nhân thủ ở chỗ này nhất định cần một ít thời gian, tình huống Khoa Sâm bất minh, hắn tự nhiên phải qua xem trước.

 

"Vâng!" Lao Khắc cùng Âm cùng nhau đáp lời, nghĩ thầm vị Đại vương này quả nhiên là không sợ phiền phức, vốn bọn họ còn có chút bận tâm, sợ Dương Khai nghe được có sáu vị Thượng phẩm Ma Vương có thể lòng sinh khiếp ý hay không, nhưng không ngờ hắn dứt khoát như vậy.

 

Suy nghĩ một chút, thấy cũng phải, vị này đi tới Vân Ảnh mới mấy ngày liền giết chết Liệt Cuồng, nếu thật là người sợ chuyện, sao có thể làm được việc như vậy, bọn họ cũng không đòi hỏi gì khác, chỉ hy vọng có thể đi qua đó cứu Khoa Sâm về, bảo toàn Khoa Sâm là được, nên dù Vân Ảnh có tổn thương nguyên khí, cũng sẽ không quá lớn.

 

Ba Nhã hiển nhiên cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, giờ khắc này cũng hết tâm tư bực bội Dương Khai, nghe vậy cấp tốc bay lên.

 

Dương Khai thúc một chút Đế nguyên, bọc nàng lại, đâm vào bên trong Giới Môn.

 

Hắn không thể xác định vị trí sau khi bị truyền tống sang bên kia, nhưng có thể bảo đảm mình cùng Ba Nhã sẽ không tách nhau.

 

Thấy hoa mắt, đã tiến nhập một đại lục khác, chính là Lam Nguyên đại lục, sử dụng Hổ Đầu chiến xa, ngồi lên điều khiển chiến xa bay về đằng trước.

 

Nơi đám người Khoa Sâm bị vây nhốt có lẽ chính là chỗ Giới Môn.

 

Khoảng cách từ đây đi tới chỗ Giới Môn, cũng không phải quá xa.

 

Qua Giới Môn, mặc dù biết bị tùy ý truyền tống đến một vị trí, nhưng trên nguyên tắc, đều trong phạm vi ngàn dặm quanh Giới môn, rất ít khi bị truyền tống đến ngoài ngàn dặm.

 

Không có người biết đây là vì cái gì, nhưng vào lúc này lại dễ dàng để Dương Khai cứu viện, bởi nếu khoảng cách Giới Môn quá mức xa xôi, chờ hắn chạy tới, chỉ sợ hài cốt Khoa Sâm đã lạnh.

 

Nhận ra được Dương Khai hừng hực sát cơ, Ba Nhã rùng mình một cái, quay đầu nhìn hắn, không ngờ phát hiện bên khóe miệng hắn lại hiện ra một vệt cười nhàn nhạt, yên lặng nói: "Đại nhân, ngươi cười cái gì?"

 

Chuyện hôm nay có gì đáng cười sao? Khoa Sâm đang rất đáng lo, nếu Khoa Sâm chết, Vân Ảnh cũng chỉ còn sót lại hai Thượng phẩm Ma vương.

 

Dương Khai khà khà cười nói: "Ta cười rốt cục Lam Nguyên ra tay rồi."

 

Ba Nhã ngẩn ra: "Ngươi sớm có dự liệu?"

 

Dương Khai xa xôi liếc nhìn nàng một chút: "Nguyệt Tang có oán với ta, tuy hắn bị Thánh Tôn đày đi Lưỡng Giới chiến trường, lại vẫn nghĩ hết tất cả biện pháp muốn lấy mạng ta, Liệt Cuồng chính là bị hắn sai khiến, Liệt Cuồng còn như thế, nhất định các Ma Vương Lam Nguyên đại lục cũng đều được Nguyệt Tang chỉ lệnh, lần này ta đưa cơ hội tới trước mắt bọn họ, nếu bọn họ không biết quý trọng, đó chính là óc lợn."

 

Ba Nhã lại như có điều suy nghĩ nói: "Ngươi để Khoa Sâm đi phong tỏa Giới Môn Lam Nguyên đại lục, chính là vì muốn kích bọn họ?"

 

Khoa Sâm là Ma Vương Vân Ảnh, nhưng nhúng tay vào việc Lam Nguyên Giới Môn, đổi lại nếu nàng là Ma Vương Lam Nguyên đại lục, cũng sẽ không ngồi xem mặc kệ, người ta vào nhà càn quấy, ai có thể nhịn?

 

Dương Khai chậm rãi lắc đầu nói: "Cũng không phải cố ý, ta xác thực cần Giới Môn được duy trì thanh tịnh, chỉ là cũng liệu định bọn họ sẽ không phối hợp mà thôi, mà một khi bọn họ ra tay, bản Vương sẽ có cớ hạ thủ bọn họ, mượn cơ hội này, giải quyết triệt để Lam Nguyên bằng không ngày sau bản Vương không thể an tâm giữ gìn Giới Môn."

 

Ba Nhã một mặt cổ quái nói: "Ngươi không nghe vừa rồi Ma Vương kia báo cáo, Lam Nguyên phát động sáu Thượng phẩm Ma Vương, một ngàn thuộc hạ sao? Ngươi lấy đâu ra tự tin có thể chống lại bọn hắn?"

 

So sánh sức chiến đấu cao cấp Vân Ảnh với người ta thì thấp hẳn một đoạn, nhưng lại nghĩ tới đêm hôm đó Liệt Cuồng bỏ mình, thầm nghĩ chẳng lẽ Dương Khai dựa dẫm vào chiếc chuông lớn kia?


 

Giương mắt nhìn lên, Dương Khai đã không còn hứng thú nói chuyện, chỉ có nụ cười trên mặt kia hiện lên vẻ cao thâm khó lường, để Ba Nhã rất là chán ghét, cảm thấy nhân loại quả nhiên giống như như đồn đại, gian trá nham hiểm, một bụng ý nghĩ xấu, là chủng tộc sớm nên diệt tuyệt.

 

Biểu hiện sau đó của Dương Khai lại càng thêm kỳ quái, rõ ràng Giới Môn đã in vào trong tầm mắt, ngay ở hơn vài chục dặm, giờ đã có thể thấy được rất nhiều bóng người đang giao chiến, hẳn là Khoa Sâm cùng các bộ hạ của hắn đang ra sức chống lại, nhưng Dương Khai lại không lập tức qua cứu viện, mà là bay quanh đây một vòng lớn.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.