Hôm sau, sáng sớm.
Dương Khai tinh thần thoải mái, long hành hổ bộ đi trên đường, khóe miệng thoáng mỉm cười, nhớ lại cảnh tiêu hồn thực cốt đêm qua.
Ngọc Như Mộng không hổ là Mị Ma, phòng trung chi thuật để Long thân của hắn đều suýt chút nữa không chống đỡ được, riêng là cái miệng nhỏ cũng suýt chút nữa để hắn dục tiên dục tử. Nếu không phải thể chất của hắn đủ mạnh mẽ, chỉ sợ đã từ lâu xin tha cáo lui.
Phiến Khinh La so sánh với nàng, nhất định như là Tiểu Vu gặp Đại Vu.
Nhưng duy nhất không được hoàn mỹ chính là, không thể thật sự bắt nàng. Một đạo phòng tuyến cuối cùng đó được Ngọc Như Mộng thủ vững không lùi, để Dương Khai cũng không làm gì được.
Theo như Ngọc Như Mộng nói, cũng không phải là nàng không muốn, chỉ là lực lượng nguyên âm trong thân thể Ma Thánh khổng lồ, bây giờ Dương Khai còn vô phúc hưởng thụ, nếu thật đến một bước đó, không chừng còn làm hư căn nguyên nền móng của Dương Khai, chỉ dặn hắn nỗ lực tăng tu vi lên, chỉ cần đến Bán Thánh, là sẽ được cá nước vui vầy.
Dương Khai cảm giác chờ mong.
Đi tới nơi cửa thành, phía trước bỗng truyền đến thanh âm của một người: "Dương huynh ấn đường đỏ lên, mặt mày hàm xuân, xem bộ dáng là có tin vui a."
Dương Khai nhấc đầu nhìn lên, kinh ngạc nói: "Bạch huynh sao ở đây?"
Người phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687322/chuong-3405.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.