Mỗi một đại cảnh giới đối với võ giả đều là một đạo khảm, bước ra được thì chính là đến một thiên địa mới, Đế Tôn cảnh cũng là như vậy.
Từng đạo uy năng thiên địa hung mãnh từ phía trên đánh xuống, bầu trời mây đen dày đặc, sấm sét vang dội, uy thế doạ người.
Tiếng phượng hót réo rắt vang lên, to rõ ngút trời, vị trí Tô Nhan ngồi, mơ hồ hiện ra một hư ảnh băng lam Phượng Hoàng, Băng Phượng kia to lớn vô cùng, vươn cổ cao minh, khí tức Thánh Linh đặc hữu ầm vang khuếch tán ra, làm cho phạm vi ngàn dặm hóa thành đông cứng, đám người quan sát từ đằng xa không khỏi lộ ra vẻ khiếp sợ.
Thời gian một chút xíu trôi qua, uy năng thiên địa càng ngày càng thịnh, nhưng hư ảnh Băng Phượng vẫn ngưng tụ không tiêu tan, khí thế cũng càng ngày càng mạnh, cùng thiên địa chi uy địa vị ngang nhau.
Cuối cùng cũng có một khắc, một vòng gợn sóng mắt trần có thể thấy ầm vang khuếch tán ra, quét sạch tứ phương, tóe hướng tứ cực.
Hư ảnh Băng Phượng đã biến mất, trên bầu trời mây đen tản ra, lại thấy quang minh.
Thiên địa khôi phục bình tĩnh.
Hồi lâu sau, đám võ giả vây xem mới dám tiến lên điều tra, nhưng đâu còn có bóng dáng người đột phá kia, không biết đã đi lúc nào.
Tô Nhan đã đột phá Đế Tôn, bao nhiêu cũng có một chút sức tự vệ, Dương Khai cũng thoáng an tâm hơn.
Lại là sau năm ngày, một nhóm năm người mới trở về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687287/chuong-3370.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.