"Ha ha. . ." Dương Khai cười khan một tiếng: "Tiểu tử có tài đức gì. . ."
Còn chưa dứt lời, Mạc Hoàng đã nói: "Ta cũng cảm thấy việc này để ngươi đi xử lý có chút không đáng tin cậy, nhưng Lão Sở lại nói việc này không phải ngươi không thể."
"Vì sao?" Dương Khai nhướng mày, tò mò nhìn qua Sở Thiên Cơ.
Sở Thiên Cơ lo lắng nói: "Mấy ngày trước, lão phu bỗng nhiên tim đập nhanh không yên, ẩn có cảm giác có đại sự gì xuất hiện, mới lên một quẻ, được một Sấm Ngôn, Dương tiểu hữu có biết Sấm Ngôn kia là gì ?"
Dương Khai trong lòng tự nhủ ta nào biết được, ta mà biết thì ta chính là Thiên Xu Đại Đế, nào có chuyện của ngươi, lúc này lắc đầu, lộ ra vẻ tò mò.
Sở Thiên Cơ không nhanh không chậm nói: "Nguyệt Lạc Ô Đề, một đường sinh cơ."
Dương Khai trầm tư suy nghĩ, thế nào cũng không nghĩ ra câu Sấm ngôn này có quan hệ gì với mình, khiêm tốn thỉnh giáo: "Nguyệt Lạc Ô Đề ta có thể minh bạch, muốn báo hiệu Minh Nguyệt đại nhân đang ở hiểm cảnh, nhưng một đường sinh cơ kia, nào có ... liên quan gì với ta, tại sao việc này không phải ta thì không thể "
Sở Thiên Cơ chỉ tay: "Ngươi nhìn bên kia, thấy cái gì"
Dương Khai theo ánh mắt của hắn nhìn tới, thấy một gốc Dương Thụ thân to bằng một người ôm, cành lá rậm rạp.
Sở Thiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687284/chuong-3367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.