Ngọc Như Mộng vốn là nữ nhân không chịu nổi một chút oan ức, bây giờ đầu tiên là bị Dương Khai nhu tình mật ý công phá phòng tuyến tâm lý, tiếp theo lại bị nhục mạ ác độc, chênh lệch to lớn làm cho nàng không thể nào tiếp thu được, sinh ra cảm giác bị người đáng tin tưởng nhất phản bội, còn bị chọc cho một đao.
Loại thương tổn này, so với lần trước bị Dương Khai đánh thương còn nghiêm trọng hơn, lần trước tối thiểu còn có nguyên nhân, vết thương trên thân cũng dễ dàng khôi phục, nhưng lúc này đây thật sự cảm giác thương tâm vô cùng, nàng giận tím mặt như vậy cũng không lạ.
Dương Khai chỉ là cười tủm tỉm nhìn nàng, như thể lời vừa rồi không phải hắn nói.
Mắt thấy hắn có vẻ không biết hối cải như vậy, Ngọc Như Mộng càng bực, cười lạnh một tiếng nói: "Xin lỗi đi, ta có thể bỏ qua cho ngươi!"
Dương Khai nụ cười không giảm, chậm rãi lắc đầu.
"Ngươi nhất định phải như vậy?" Ngọc Như Mộng đôi mắt đẹp lạnh lẽo âm trầm.
Dương Khai đương nhiên nói: "Lời đã nói ra như nước đã đổ, nào có đạo lý thu hồi, muốn ta xin lỗi, trừ phi ta chết."
"Vậy thì như ngươi mong muốn!" Ngọc Như Mộng bỗng nhiên khoanh chân ngồi trước mặt hắn, đôi mắt băng giá lạnh lùng nhìn hắn, ngay sau đó sắc mặt nàng trắng bệch, rên khẽ một tiếng.
Cùng lúc đó, Dương Khai cũng cảm giác đầu của mình như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vu-luyen-dien-phong/3687251/chuong-3334.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.