Chương trước
Chương sau
Ngọc Như Mộng vốn là nữ nhân không chịu nổi một chút oan ức, bây giờ đầu tiên là bị Dương Khai nhu tình mật ý công phá phòng tuyến tâm lý, tiếp theo lại bị nhục mạ ác độc, chênh lệch to lớn làm cho nàng không thể nào tiếp thu được, sinh ra cảm giác bị người đáng tin tưởng nhất phản bội, còn bị chọc cho một đao.

 

Loại thương tổn này, so với lần trước bị Dương Khai đánh thương còn nghiêm trọng hơn, lần trước tối thiểu còn có nguyên nhân, vết thương trên thân cũng dễ dàng khôi phục, nhưng lúc này đây thật sự cảm giác thương tâm vô cùng, nàng giận tím mặt như vậy cũng không lạ.

 

Dương Khai chỉ là cười tủm tỉm nhìn nàng, như thể lời vừa rồi không phải hắn nói.

 

Mắt thấy hắn có vẻ không biết hối cải như vậy, Ngọc Như Mộng càng bực, cười lạnh một tiếng nói: "Xin lỗi đi, ta có thể bỏ qua cho ngươi!"

Dương Khai nụ cười không giảm, chậm rãi lắc đầu.

 

"Ngươi nhất định phải như vậy?" Ngọc Như Mộng đôi mắt đẹp lạnh lẽo âm trầm.

 

Dương Khai đương nhiên nói: "Lời đã nói ra như nước đã đổ, nào có đạo lý thu hồi, muốn ta xin lỗi, trừ phi ta chết."

 

"Vậy thì như ngươi mong muốn!" Ngọc Như Mộng bỗng nhiên khoanh chân ngồi trước mặt hắn, đôi mắt băng giá lạnh lùng nhìn hắn, ngay sau đó sắc mặt nàng trắng bệch, rên khẽ một tiếng.

 

Cùng lúc đó, Dương Khai cũng cảm giác đầu của mình như muốn nổ tung.

 

Liền biết ngươi sẽ làm như vậy! Dương Khai đau khó có thể chịu, nhưng trong lòng lại vui mừng, nếu Ngọc Như Mộng không làm vậy, vậy nỗ lực vừa rồi của hắn đều uổng phí rồi.

 

Trong đầu như có ngàn vạn thanh kiếm đang tàn phá bừa bãi, loại đau đớn khó có thể tưởng tượng kia quả thực không phải người thường có thể chịu được, trong chốc lát, Dương Khai như bị bệnh sốt rét, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi trên trán to như hạt đậu lớn ào ào chảy xuống.

 

Ngọc Như Mộng cũng không tốt đến đâu, Tâm Ấn Bí Thuật của nàng đúng là rất quỷ dị, nhưng tai hại cũng rất lớn, thuộc về loại hình hại người 1 ngàn, tự tổn 800, nàng muốn dùng phương pháp này dằn vặt Dương Khai để phát tiết tức giận trong lòng thì chính nàng cũng sẽ chịu đựng đau đớn lớn.

 

Giây lát, cả người Ngọc Như Mộng đã đổ mồ hôi như tắm, như mới vớt ra từ trong nước, nhưng nàng vẫn cắn chặt răng, không nói tiếng nào, chỉ nhìn chằm chằm Dương Khai, một bộ ngươi không xin lỗi ta tuyệt đối sẽ không giảng hoà.

 

Nụ cười trên mặt Dương Khai đã trở nên vặn vẹo đến cực điểm, vẻ mặt Ngọc Như Mộng lại càng băng hàn lãnh khốc.

 

Trong mật thất, nam nữ hai người đều không ngừng run rẩy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi tuôn như nước, rõ ràng đều đang chịu đựng đau đớn cùng cực, nhưng không người nào chịu nhận lấy thế yếu trước, khung cảnh này quỷ dị làm sao.

 

Dưới sự thống khổ dằn vặt như vậy, thời gian như bị kéo dài vô hạn.

 

Dương Khai chân chính trải nghiệm cảm giác cái gì gọi là sống một ngày bằng một năm, nhưng quan sát bên trong thân thể, thức hải vẫn không có động tĩnh dị thường nào.

 

Còn chưa đủ! Còn thiếu rất nhiều.

 

Ngọc Như Mộng bỗng nhiên lên tiếng: "Không chịu được thì nói với ta một tiếng, ta nhẹ dạ sẽ tha cho ngươi một mạng!"

 

Dương Khai nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cười gằn không ngớt: "Sảng khoái!"

 

Ngọc Như Mộng cũng nở nụ cười, một hồi lâu nhánh hoa run rẩy: "Rất sảng khoái sao?"

 

Dương Khai mãnh liệt gật đầu.

 

Ngọc Như Mộng cuồng loạn nói: "Vậy ta sẽ để cho cái tên xú nam nhân ngươi càng thoải mái hơn."

 

Lời vừa dứt, vốn là thống khổ kịch liệt bỗng nhiên tăng mạnh, cả thức hải đều như muốn bị xé rách ra, trong thế giới thức hả, nước biển kịch liệt bốc lên như bị đun sôi.

 

Dương Khai mắt tối sầm lại, ý thức cũng có chút mơ hồ, nhìn tới Ngọc Như Mộng, nàng cũng lung la lung lay, suýt ngã xuống mặt đất, nhưng hai người cũng đều không phải người thường, sức mạnh thần thức mạnh mẽ vô cùng, dù đau đớn như vậy, cũng vẫn có thể cố gắng, vẻ mặt từng người đều là một bộ không chịu thua, xem ai không kiên trì nổi ngã xuống trước.

 

Đối với Ngọc Như Mộng, lần này nếu như không cố gắng thu thập Dương Khai, vậy sau này lại không thể làm gì được hắn, cũng không có gì để có thể yêu cầu hắn.

 

Còn đối với Dương Khai, lần này nếu không kiên trì nổi, chỉ sợ đừng hòng giải trừ cái Tâm Ấn Bí Thuật kia.

 

Từng người đều có tính toán của mình, tự nhiên là muốn gắng sức đến cùng.

 

Cũng không biết qua bao lâu, khí tức Ngọc Như Mộng từ từ trở nên yếu ớt, tuy rằng nàng mạnh, sức mạnh thần thức cũng không phải người thường có thể so cùng, nhưng cứ mãi tiêu hao như vậy, luôn đến thời điểm giật gấu vá vai.

 

Dương Khai trên trình độ sức mạnh thần thức không bằng nàng, bằng không cũng sẽ không bị nàng không dấu vết mà gieo xuống Tâm Ấn Bí Thuật, theo đạo lý tới nói, một hồi so đấu như này, Dương Khai hẳn là sẽ thua nàng mới đúng.

 

Nhưng Dương Khai có Ôn Thần Liên nha.

 

Thất Thải Ôn Thần Liên không ngừng toả ra hào quang bảy màu, bù đắp thần thức Dương Khai tiêu hao, tẩm bổ thần hồn hắn, giúp giảm bớt đau đớn, có trợ lực mạnh mẽ như vậy, Ngọc Như Mộng sao có thể bằng.

 

Vì vậy mà thần thức Ngọc Như Mộng cố nhiên phải mạnh hơn một chút, nhưng trạng thái Dương Khai lại tốt hơn.

 

Ngọc Như Mộng hiển nhiên cũng phát hiện điểm này, trong mắt loé lên một tia ngờ vực, cũng biết không kéo dài được, cứ kéo dài thêm vậy, nàng sợ sẽ phải là người ngã xuống trước.

 

Con ngươi xinh đẹp lóe lên vẻ kiên quyết, trầm giọng nói: "Dương Khai, cho ngươi cơ hội cuối cùng, ta cũng không muốn ngươi xin lỗi, nhưng sau này không được mắng ta, chuyện lần này cứ thế mà quên đi." Không thể nghi ngờ là nàng đã làm ra nhượng bộ lớn nhất, bằng không dựa vào thái độ quyết liệt vừa nãy của nàng, trừ phi Dương Khai thật sự thành tâm xin lỗi, nếu không nàng nhất định không giảng hòa.

 

Dương Khai một bộ lung lay sắp đổ, nhưng vẫn chậm rãi lắc đầu.

 

"Ngươi thật muốn đồng quy vu tận với ta?" Ngọc Như Mộng ánh mắt có chút mờ mịt.

 

"Ngươi bỏ được sao?" Dương Khai hỏi.

 

Ngọc Như Mộng ngẩn ra, mi mắt chậm rãi đóng lại, nhàn nhạt nói: "Không nỡ, nhưng không ai được mắng ta!"

 

Đôi mắt đẹp đột nhiên mở ra, nguyên bản ánh mắt suy yếu bỗng nhiên sáng sủa cực kỳ, trong nháy mắt này, Tâm Ấn Bí Thuật bị nàng thúc đến cực hạn.

 

Tiếng Ngọc Như Mộng kêu thảm truyền ra, thất khiếu tràn ra máu tươi, sau đó khí tức trở nên suy yếu tới cực điểm, nhìn Dương Khai cười thảm một tiếng, thân thể mềm nhũn ngã xuống đất.

 

Dương Khai bất động như núi, hai mắt nhắm nghiền, ngay lúc Ngọc Như Mộng thôi thúc Tâm Ấn Bí Thuật đến cực hạn, lập tức hiển hoá thần hồn linh thể ra ngoài.

 

Thức hải sôi trào không ngừng, như muốn vỡ ra.

 

Trên bầu trời Thức hải bỗng nhiên xuất hiện bóng mờ một cô gái, bóng mờ kia mơ mơ hồ hồ, tựa như vốn đã ở chỗ đó, nhưng không người thấy, cho đến giờ phút này mới lộ ra.

 

Tìm được rồi!

 

Dương Khai giật mình trong lòng, thần hồn linh thể trở nên hoảng hốt, dưới ảnh hưởng của Tâm Ấn Bí Thuật mà suýt nữa tán loạn ra, cũng may thời khắc mấu chốt có Ôn Thần Liên tỏa ra hào quang bao phủ hắn, mới để thần hồn linh thể hắn an ổn xuống.

 

Không dám chần chờ, Dương Khai hơi suy nghĩ, liền điều khiển Ôn Thần Liên phóng tới bóng mờ cô gái kia, hào quang tán ra, lập tức bao phủ bóng mờ kia lại, thu vào bên trong hoa sen.

 

Sau một khắc, bóng mờ lần nữa biến mất, sôi trào trong đầu cũng từ từ bình tĩnh lại, đau đớn khó có thể chịu đựng lập tức biến mất sạch sẽ.

 

Dương Khai lập tức sinh ra cảm giác sống lại làm người.

 

Hắn bay đến phía trên Ôn Thần Liên, cẩn thận nhìn chăm chú, nhưng không phát hiện bất kỳ thứ gì, cũng không thấy bóng mờ cô gái kia.

 

Tuy chỉ là nhìn thoáng qua, nhưng bóng mờ kia hẳn là dáng vẻ chân chính của Ngọc Như Mộng, bởi vì vóc người không khác nhau lắm, chỉ có duy nhất dung mạo không giống mà thôi.

 

Dáng vẻ hiện tại của Ngọc Như Mộng là Lý Thi Tình, cũng không phải là bản thân nàng.

 

Nàng cũng đã nói, dáng vẻ thật của nàng cũng không kém Lý Thi Tình, bây giờ xem ra, nàng nói thật.

 

Khuôn mặt kia cũng để Dương Khai cảm thấy kinh diễm.

 

Nhưng mà

 

Tình huống trước mắt này là thế nào?

 

Hắn không tiếc nhục mạ Ngọc Như Mộng, chính là vì kích thích nàng thôi thúc Tâm Ấn Bí Thuật, lấy đó tìm đến kẽ hở của bí thuật, thoát khỏi sự kiềm chế của bí thuật, từ tình cảnh mới vừa rồi đến xem, hắn thành công, bởi vì ở thời khắc sống còn hắn thật sự nắm chắc được vết tích Tâm Ấn Bí Thuật, đồng thời dùng Ôn Thần Liên lấy đi vết tích kia.

 

Tuy nhiên vẻn vẹn chỉ là lấy đi mà thôi, cũng không phải loại bỏ!

 

Đây rốt cuộc là thành công hay thất bại? Càng làm cho Dương Khai có chút khó hiểu, thiên địa chí bảo như Ôn Thần Liên vậy, vì sao đối với việc xâm nhập trước đó lại không có chút phản ứng nào?

 

Theo đạo lý tới nói, bất kỳ thứ gì có ý đồ xâm nhập thức hải của mình, có bất lợi với mình, Ôn Thần Liên đều sẽ có chút động tĩnh, nhưng với cái Tâm Ấn Bí Thuật kia lại không có.

 

Chẳng lẽ nói, Tâm Ấn Bí Thuật cũng không có nguy hại? Nghĩ như vậy, đúng là cũng có thể, Ngọc Như Mộng lợi dụng bí thuật này cưỡng ép để hai người liên hệ với nhau, nếu chỉ như vậy thì đúng là không có ý muốn hại mình.

 

Hắn trầm ngâm một chút, tiếp tục quan sát xuống, vẫn không nhìn thấy có bất cứ thứ gì.

 

Thoáng thôi thúc sức mạnh Ôn Thần Liên, hào quang bảy màu tỏa ra, trên hoa sen lại thêm ra một bóng mờ cô gái.

 

Dương Khai có thể cảm giác được, nếu quyết tâm, hắn hẳn có thể tiêu diệt bóng mờ này, hoàn toàn loại bỏ Tâm Ấn Bí Thuật, chặt đứt liên hệ giữa hắn cùng Ngọc Như Mộng. Nhưng cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn không làm, mà là tản thần hồn linh thể đi, một lần nữa mở mắt ra.

 

Ngọc Như Mộng ngã ở cách đó không xa, cả người cũng đã ướt đẫm, quần áo bó sát vào người, để thân thể linh lung uyển chuyển kia được phác hoạ rõ từng đường nét, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, hô hấp yếu ớt.

 

Lần gắng sức cuối cùng kia, cũng tạo thành tổn thương thật lớn đối với nàng.

 

Dương Khai biểu hiện phức tạp nhìn nàng, chợt phát hiện mình lại không có bao nhiêu cảm giác đau lòng.

 

Đừng xem trước đó hắn mắng lợi hại, cũng kiên quyết đến cùng với Ngọc Như Mộng, nhưng kỳ thực chỉ là ép buộc bản thân làm như vậy mà thôi. Nếu là đổi lại loại trạng thái trước kia, khi nhìn thấy bộ dáng Ngọc Như Mộng như này, hắn nhất định sẽ đau lòng không ngớt.

 

Mà giờ khắc này, chỉ là có chút không đành lòng.

 

Hiệu quả của Tâm Ấn Bí Thuật yếu bớt rất nhiều rồi!

 

Dương Khai trong lòng vui vẻ, của nợ này cuối cùng cũng được cởi bỏ.

 

Di chuyển một chút, đến gần bên cạnh Ngọc Như Mộng, đưa tay đỡ nàng dậy, đặt nàng nằm trên chân mình, Dương Khai cúi đầu quan sát nàng.


 

Vừa vặn nàng đang hôn mê, hay là có thể thừa cơ hội này tìm tới bí mật của nàng.

 

Nghĩ là làm, Dương Khai cúi đầu, đem cái trán của mình chạm tới trán nàng, thần niệm phun trào, lẻn vào trong thức hải của nàng

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.