Chương trước
Chương sau
Bây giờ tầng quản lý Lăng Tiêu Cung còn chưa trưởng thành, sáu vị Yêu Vương đúng là có thực lực đủ mạnh, nhưng dù sao bọn họ cũng là Yêu Vương, không thể để bọn họ tới quản lý Lăng Tiêu Cung, nếu làm như thế, khẳng định lộn xộn, bây giờ trên dưới Lăng Tiêu Cung, có thể giúp nàng một tay, cũng chỉ có Nhị tổng quản Biện Vũ Tình, vì lẽ đó Hoa Thanh Ti e sợ phải có một quãng thời gian thật dài phải duy trì trạng thái như này.

 

Nghĩ đến đây, Dương Khai thấy tâm hổ thẹn, Hoa Thanh Ti cũng là một võ giả, tự nhiên sẽ theo cầu võ học cực hạn, bây giờ lại vì rất nhiều việc vặt mà phí tâm phí sức, mình thực sự là không phải.

 

Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, bên dưới liền truyền tới một âm thanh giòn nộn: "Vị tỷ tỷ này thật đẹp, ngươi tên gì nha?

Hoa Thanh Ti quay đầu nhìn tới, lúc này mới phát hiện trong đại điện còn có một người, trắng trẻo non nớt Tiểu Bàn Tử, một mặt ngây thơ vô tà, lông mi thật dài, khuôn mặt béo mập, như kim điêu ngọc trác, nhất thời nha một tiếng, duỗi ra một tay, nặn nặn khuôn mặt Dương Tiêu, cười hì hì nói: "Tiểu tử từ đâu tới."

 

Dương Tiêu tùy ý để nàng nắm mặt của mình, cười càng vui vẻ hơn: "Tỷ tỷ ngươi thật là đẹp."

 

Hoa tỷ ngươi đừng bị vẻ ngây thơ của tiểu tử thúi này lừa, trong lòng Dương Khai hò hét.

 

Đáng tiếc phàm là phụ nữ đều là yêu thích nghe loại tán thưởng này, Hoa Thanh Ti ngẩn ra, sau đó che miệng cười đến run cả người, ngón tay ngọc chấm nhẹ miệng Dương Tiêu nói: "Tiểu tử miệng thực sự là ngọt." Quay đầu nhìn Dương Khai hỏi: "Hắn là ai, Cung chủ ngươi tìm được từ đâu vậy?"

 

Dương Tiêu cười hì hì nói: "Ta là con của cha."

 

Tiếng cười lập tức im bặt đi, một đôi mắt đẹp trừng lớn, nhìn Dương Tiêu, lại nhìn Dương Khai, như là muốn cẩn thận nhìn một cái xem trên người hai người có cái điểm gì giống nhau hay không, nhưng nhìn tới nhìn lui, hai người lại không có một chút tương tự nào.

 

Dương Khai chảy mồ hôi ròng ròng: "Là nghĩa phụ, nghĩa tử!"

 

Hoa Thanh Ti ồ một cái, gật đầu nói: "Ta đã nói rồi, làm sao mới đi ra ngoài hơn một năm, đã có hài tử lớn như vậy, hóa ra là nghĩa tử à." Này nếu như là thân sinh, vậy chuyện lớn rồi, Cung chủ có bốn vị phu nhân, cùng bốn vị phu nhân vẫn còn chưa ra đứa nào đây, này vừa đi ra ngoài liền cùng người khác làm ra một đứa bé, còn ra thể thống gì.

 

"Nghĩa phụ cũng là cha, cha vĩnh viễn là cha hài nhi." Dương Tiêu nói một cách đàng hoàng trịnh trọng.

 

Dương Khai nghe vậy, tuổi già an lòng, Hoa Thanh Ti cũng nói: "Tiểu tử thật biết nói chuyện, hắn tên gì?"

 

"Dương Tiêu."

 

Hoa Thanh Ti vẻ mặt quái lạ lên, có chút hoài nghi tiểu tử này có thật là nghĩa tử của Dương Khai hay không, bằng không sao mà ngay cả họ cũng giống nhau đây, nếu là nghĩa tử, hẳn là sẽ không phải họ Dương mới đúng, trùng hợp sao.

 

Nhưng việc này nàng cũng không quản được, nội bộ mâu thuẫn, đau đầu sẽ chỉ là Dương Khai, lại nặn nặn khuôn mặt nhỏ của Dương Tiêu nói: "Tên rất hay, đều nói hổ phụ sinh hổ tử, nghĩa phụ ngươi là rồng trong loài người, sau này thành tựu của ngươi hẳn là sẽ không quá kém."

 

Dương Tiêu cười hắc hắc nói: "Nghĩa phụ nếu là rồng trong loài người, vậy ta liền muốn hóa thành Chân Long."

 

Hoa Thanh Ti khen: "Chí hướng tốt!" Nàng cũng không biết, Dương Tiêu đúng là Long tộc, tương lai nhất định là Chân Long, nếu là biết, cũng không biết sẽ là cảm tưởng gì.

 

Chuyển đề tài, Hoa Thanh Ti nói: "Đúng rồi Cung chủ, trong cung có đến một cái lão gia hoả, một mặt hung thần ác sát, di chuyển chạy nhảy khắp các phong, các đệ tử hỏi người kia là ai, hắn nói là trở về cùng ngươi."

 

"Hắn à. . . hắn là Cùng Kỳ." Dương Khai thuận miệng trả lời một câu.

 

"Cùng Kỳ. . ." Hoa Thanh Ti nhíu mày, "Tên cổ quái như vậy. . . Chờ chút, Cùng Kỳ?" Hoa Thanh Ti bỗng nhiên ý thức được cái gì, đôi mắt đẹp trợn tròn, kinh ngạc mà nhìn Dương Khai nói: "Cung chủ nói tới Cùng Kỳ, là tên hay là. . . Cái gì?"

 

Dương Khai cười cợt: "Chính là như ngươi nghĩ."

 

"Hỏng rồi!" Hoa Thanh Ti biến sắc mặt.

 

"Làm sao?" Dương Khai kỳ quái nhìn nàng.

 

Hoa Thanh Ti biểu hiện co giật nói: "Các đệ tử báo cáo nói lão nhân kia nhìn không giống như là vật gì tốt, ta liền đưa tin để Tạ yêu vương qua xem một chút, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì chứ."

 

Dương Khai cười nói: "Nhóm Yêu Vương quanh năm sinh hoạt ở Man Hoang Cổ Địa, luôn đối mặt với mấy vị Thánh Tôn, khí tức của Cùng Kỳ, bọn họ có thể phân biệt ra được chứ?" Nói chuyện, chính mình cũng có chút không xác định, "Vẫn là nên đưa tin hỏi Yêu Vương đi."

 

Hoa Thanh Ti gật đầu, vội vã lấy ra la bàn truyền tin, liên hệ tới Tạ Vô Vị.

 

Một lát sau, Hoa Thanh Ti xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "Tạ yêu vương đúng là không có gì đáng ngại."

 

"Không có gì đáng ngại?" Dương Khai ngạc nhiên.

 

Hoa Thanh Ti một mặt dở khóc dở cười nói: "Tạ yêu vương hình như nói năng lỗ mãng vài câu, sau đó bị Cùng Kỳ đại gia giáo huấn, bây giờ Lưu Viêm cô nương cùng hai vị Yêu Vương khác cũng nghe tin chạy tới."

 

"Lão gia hoả cũng gây sự thật à." Dương Khai không nhịn được lườm một cái.

 

Trên một toà Linh Phong xanh um tươi tốt, Tạ Vô Vị một mặt lúng túng đứng bên người Cùng Kỳ, Cùng Kỳ chắp hai tay sau lưng, ánh mắt đầy hứng thú đánh giá phía trước.

 

Trước khi tới nơi này, hắn mặc dù biết nội tình Lăng Tiêu Cung không tồi, cao thủ như mây, nhưng cũng không ngờ lại mạnh như vậy.

 

Yêu Vương thì có ba người, số lượng Đế Tôn cảnh khác cũng không ít, nhưng cũng quên đi, những người này hắn còn không để vào trong mắt, chân chính để hắn coi trọng chính là người hiện tại đang đứng cách trăm trượng trước mặt hắn, một nữ hài tử xem ra chỉ có bảy, tám tuổi, trên người mặc quần dài hoả hồng.

 

Khí tức Thánh Linh!

 

Trên người tiểu nha đầu này lại chảy xuôi khí tức Thánh Linh, hơn nữa là khí tức của Phượng tộc!

 

Lăng Tiêu Cung lại có một con Phượng Hoàng?

 

Tuy nói Cùng Kỳ có thể xác định, nếu muốn là đánh lên, tiểu nha đầu trước mặt này tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn, nhưng nếu nói tuổi tác, mình chính là sống từ niên đại thời Tuế Nguyệt Đại Đế đến nay, mà đối phương chính đang trong thời kì phấn chấn phồn thịnh, hiển nhiên còn chưa trưởng thành đến cực hạn.

 

Một con Phượng tộc, thành tựu tương lai tuyệt đối cao hơn mình rất nhiều.

 

"Ngươi là ai?" Đối diện một lúc lâu, Lưu Viêm mở miệng, giòn tan hỏi, nàng cũng từ trên người lão này cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, đây tuyệt đối là một trong những người có thể đếm được trên đầu ngón tay để nàng coi là cường địch, lần trước cảm nhận được loại áp lực này, là ở trên Long đảo.

 

Cùng Kỳ khẽ mỉm cười: "Tiểu cô nương là ai?"

 

Lưu Viêm sầm mặt lại: "Là ta hỏi ngươi trước."

 

Cùng Kỳ cười to: "Điều này cũng cần phải trước sau?"

 

Tạ Vô Vị ở một bên nói: "Lưu Viêm cô nương, hắn là Cùng Kỳ, nghe nói hắn là trở về cùng Cung chủ."

 

Cùng Kỳ ngạo nhiên chắp tay, vốn còn muốn chờ mong một thoáng muốn xem phản ứng của Lưu Viêm khi nghe được đại danh của mình, nhưng là ngay sau đó, liền thấy trên mặt Lưu Viêm lộ ra ngạc nhiên mừng rỡ: "Chủ nhân trở về?"

 

Tạ Vô Vị gật đầu nói: "Đệ tử thủ hộ không gian trận pháp nói là nhìn thấy Cung chủ đại nhân."

 

Vừa dứt lời, Lưu Viêm đã hóa thành một áng lửa, biến mất trong tầm nhìn mọi người.

 

Cùng Kỳ khóe miệng giật một cái, nhìn chăm chú bóng lưng Lưu Viêm, mở miệng hỏi: "Chủ nhân trong miệng tiểu cô nương kia. . . Chính là Dương Khai?"

 

Tạ Vô Vị gật đầu nói: "Không sai, có vấn đề gì không?"

 

Vẻ mặt Cùng Kỳ đặc sắc vạn phần, trong lòng nghĩ có thể có vấn đề gì? Tên kia cũng là chính thiếu chủ của mình. Vốn nghĩ mình đường đường là một vị Thánh Linh, bị bất đắc dĩ phụng hắn làm chủ thực sự là chuyện quá mất mặt, bây giờ nhìn lại, nhân gia Phượng tộc còn gọi hắn là chủ nhân, một tiếng thiếu chủ này của mình lại đáng là gì? Bảo sao lần đó hắn nói hắn cũng không phải không có Thánh Linh đi theo, khi đó mình còn không tin.

 

Hơn nữa, rất nhiều Long tộc trên Long đảo cũng ưu ái rất nhiều đối với hắn, ngay cả Long Nữ cũng là có quan hệ vợ chồng, càng thu một tiểu Long làm nghĩa tử, so với Long Phượng mà nói, Cùng Kỳ mình thực sự không tính là gì.

 

Bên trong cung điện, Lưu Viêm lắc mình mà vào, nhìn Dương Khai, lộ ra nụ cười: "Chủ nhân."

 

Dương Khai nhìn nàng gật gù: "Lưu Viêm đến rồi."

 

"Hừm, nghe nói ngươi trở về, ta liền đến đây." Lưu Viêm cười ngọt ngào, đi tới bên người Dương Khai ngước nhìn hắn.

 

Dương Khai đưa tay vỗ vỗ đầu của nàng, mở miệng hỏi: "Có thấy Cùng Kỳ?"

 

Lưu Viêm gật đầu nói: "Có thấy."

 

"Bên kia không xảy ra chuyện gì chứ?"

 

"Không có, chút xung đột nhỏ mà thôi, người nếu là chủ nhân mang về, vậy thì không có vấn đề gì." Nói chuyện, hơi có cảm giác, quay đầu nhìn tới, chính nhìn thấy Dương Tiêu trừng lớn mắt, ngạc nhiên đánh giá mình, bốn mắt đối nhau, thấy Dương Tiêu xông mình nhếch miệng nở nụ cười, không khỏi nhíu nhíu mày: "Ngươi là ai?"

 

"Ta? Ta gọi Dương Tiêu, xông thẳng Cửu Tiêu." Dương Tiêu không ngừng giải thích.

 

Dương Khai khẽ mỉm cười nói: "Đây là nghĩa tử ta thu, sau này sẽ ở lại Lăng Tiêu Cung, Tiêu Nhi, đây là Lưu Viêm, ngươi hãy xưng hô nàng. . ."

 

Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Dương Tiêu chắp tay hành lễ: "Tiêu Nhi bái kiến Lưu Viêm tỷ tỷ."

 

Miệng quả nhiên ngọt nha, gặp nữ nhân liền gọi tỷ tỷ, biểu hiện khiêm tốn lễ độ, gia giáo tốt.

 

Lưu Viêm khóe miệng ngoắc ngoắc, gật đầu, lại không nhìn Dương Tiêu, chỉ tập trung y ôi bên người Dương Kha.

 

Thời gian Dương Khai rời đi tuy rằng không lâu, nhưng Nam Vực cùng Bắc Vực Lăng Tiêu Cung có nhiều chuyện như vậy, lần này trở về, Hoa Thanh Ti tự nhiên có thật nhiều chuyện để bẩm báo, trên cung điện, Hoa Thanh Ti nói không ngừng, Dương Khai thỉnh thoảng hỏi vài câu, từ từ làm rõ toàn bộ tình hình hiện nay của Lăng Tiêu Cung.

 

Qua chốc lát, Dương Khai bỗng nói: "Lưu Viêm, mang Tiêu Nhi đi ra ngoài vài vòng đi, sau này hắn cũng phải ở đây, cho làm quen hoàn cảnh một chút." Chủ yếu là Dương Tiêu dường như cảm thấy rất hứng thú đối với Lưu Viêm, vẫn vòng tới vòng lui ở bên người Lưu Viêm, một thoại hoa thoại, làm hắn cũng có hơi phân tâm. Dương Khai phỏng chừng từ khi tiểu tử ra đời đến nay còn chưa từng thấy hài tử bằng tuổi, cho nên mới có hứng thú nồng đậm đối với Lưu Viêm.

 

"Vâng." Lưu Viêm gật gù, xông Dương Tiêu ngoắc tay nói: "Đi theo ta đi."

 

Dương Tiêu lập tức vui vẻ đi theo, cười tới nỗi miệng đều sắp nứt đến lỗ tai.

 

"Tốt rồi." Dương Tiêu gật đầu, hiển nhiên không có ý kiến gì, chính như Dương Khai nghĩ, từ khi hắn ra đời đến nay, vẫn đúng là chưa từng gặp qua tiểu hài tử không chênh lệch tuổi với hắn, đột nhiên đụng tới một cái, tự nhiên là có ý nghĩ thân cận với đối phương.

 

Một đường theo Lưu Viêm du lãm sơn thủy, Dương Tiêu chỉ cảm thấy nơi này chơi tốt hơn nhiều so với Long Đảo rồi, đặc sắc náo nhiệt không nói, còn có bạn chơi đi cùng mình, nghĩ thầm theo nghĩa phụ chạy đến đây quả nhiên là lựa chọn sáng suốt a.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.