Chương trước
Chương sau
Mộc Linh bộ tộc trên việc đào tạo linh dược có được trời cao ưu đãi, chữa thương cũng là sở trường của bọn họ, có hai Mộc Linh ở bên phụ tá, Dương Khai tự nhiên có thể buông tay làm, huống chi, nơi này còn là Tiểu Huyền giới, hắn là chúa tể Thiên Địa, hết thảy đều lấy ý chí của hắn làm chủ.

 

Liên tục đưa tay đặt ở trên người Dương Tiêu đến mấy lần, Dương Khai mới hít sâu một hơi, cẩn thận tỉ mỉ thôi thúc Đế Nguyên, cẩn thận từng li từng tí một đi khắp lên trong cơ thể Dương Tiêu.

 

Hắn không biết ông lão này tu luyện bí thuật gì, nhưng một chiêu bí thuật này tuyệt đối thâm độc đến cực điểm, tuy rằng không có lập tức lấy đi cái mạng nhỏ của Dương Tiêu, nhưng lại vô cùng khó hóa giải, muốn cứu người, phải không ngừng thôi thúc sức mạnh mới duy trì được sức sống cho Dương Tiêu, hơn nữa trong quá trình này, Dương Khai thậm chí còn có thể cảm giác được từng tia sức mạnh thâm độc trong người Dương Tiêu có ý đồ ăn mòn mình.

Lão cẩu đáng ghét, Dương Khai không biết lão nhân kia là ai, nhưng đã hận hắn đến tận xương tủy, như có cơ hội, nhất định phải giết hắn trăm ngàn lần.

 

Hai Mộc Linh bận rộn ở một bên, điểm điểm ánh huỳnh quang màu xanh lục trông dược viên được điều động lên, như đom đóm bay xuống tiến vào trong cơ thể Dương Tiêu, để sức sống hắn không đứt. Mạc Tiểu Thất ban đầu còn cảm thấy kinh ngạc đối với hai tiểu Mộc Linh, nhưng giờ khắc này cũng không có tâm tư suy nghĩ nhiều, trong lòng chỉ cầu khẩn Dương Tiêu tốt nhất bình yên vô sự.

 

Một khắc nào đó, Dương Tiêu bỗng nhiên mở mắt ra, đau đớn nói: "Nghĩa phụ, ta thật khó chịu!"

 

"Đáng đời!" Dương Khai một mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, động tác trên tay càng cấp tốc hơn. Nếu tiểu tử thúi không giở trò chơi rời nhà trốn đi với mình, làm sao lại tao ngộ việc này, nhưng cũng thật không ngờ, ai có thể nghĩ tới ở trên mênh mông Đại Hải này lại gặp phải một tên ngụy đế chính đang làm xằng làm bậy?

 

"Nghĩa phụ, có phải là ta sẽ chết?" Dương Tiêu lại hỏi.

 

Dương Khai hừ nói: "Có ta ở đây, ngươi muốn chết nào có dễ dàng như vậy?"

 

Dương Tiêu còn muốn lên tiếng, nhưng vừa lên tiếng, chính là phun ra một ngụm Tiên Huyết, huyết dịch này cũng sôi trào, phun trên đất gây ra tiếng xì xì, để Mạc Tiểu Thất nhìn mà lo lắng đến cực điểm, chỉ lo Dương Tiêu không chịu được.

 

Từng ngụm từng ngụm Tiên Huyết phun ra, Dương Khai không ngừng điều tra tình huống Dương Tiêu, thời thời khắc khắc điều chuẩn Đế Nguyên mình phát ra, hai Mộc Linh cũng ở một bên phối hợp bổ sung lẫn nhau.

 

Cũng không biết qua bao lâu, dị thường trên người Dương Tiêu mới từ từ biến mất, Dương Khai lại nhìn kĩ hắn một lần, dấu năm ngón tay trên phần lưng cũng đã biến mất, chỉ là tiểu tử nôn huyết có hơi nhiều, trạng thái uể oải vô cùng, nỗ lực mở mắt nhìn Dương Khai được chút, đầu lại lệch đi, chìm vào hôn mê.

 

Dương Khai lấy ra mấy hạt linh đan chữa thương, nhét vào trong miệng hắn, lại trợ hắn luyện hóa dược hiệu, lúc này mới quay qua Mộc Châu Mộc Lộ nói: "Được rồi."

 

Hai Mộc Linh đồng thời thu công, trên trán rịn rịn mồ hôi.

 

"Mấy ngày nay để hắn ở chỗ này, hảo hảo chữa thương, còn xin nhờ các ngươi chăm sóc." Dương Khai căn dặn một tiếng.

 

Mộc Châu nói: "Chủ nhân người yên lòng là được."

 

Dương Khai thần sắc phức tạp nhìn Dương Tiêu một chút, lại sờ sờ trán của hắn, lúc này mới nhìn Mạc Tiểu Thất nói: "Đi thôi."

 

Thần niệm hơi động, hai người đã ra khỏi Tiểu Huyền giới.

 

Bốn phía không người, chỉ có mùi máu tanh tràn ngập, bên dưới, nước biển bốc lên, rất nhiều Hải yêu ngửi được mùi máu tanh, chính đang tranh đoạt những thi thể người chết kia.

 

Mạc Tiểu Thất mơ mơ màng màng có chút không làm rõ ràng được tình huống, không biết mình làm sao mà thoáng cái xuất hiện ở bên trong một mảnh Dược Viên, lại một thoáng xuất hiện ở trên biển rộng, nhưng vẫn là thân thiết hỏi: "Tiêu Nhi không sao chứ?"

 

"Không có gì đáng ngại." Dương Khai gật gù, vẻ mặt lại âm trầm muốn chảy ra nước.

 

Dương Tiêu có thể không có việc gì, cũng không phải là do tên kia thủ hạ lưu tình, chỉ là bởi vì bản thân hắn là Long tộc, có sức sống cùng năng lực hồi phục cực cường thôi. Nếu đổi lại những người khác, dù có Dương Khai cùng hai Mộc Linh cứu trị, sợ cũng đã chết từ lâu.

 

Một chưởng này của lão cẩu, không chỉ là muốn lấy tính mạng Dương Tiêu, đồng thời cũng là muốn phân tán tinh lực Dương Khai, để hắn có thể thong dong bỏ chạy.

Cách làm như vậy, quả thực rất khá!

 

Nhưng. . . hắn lại dám ra tay với con gái U Hồn Đại Đế, hắn đến cùng là ai?

 

Không lâu sau, Cùng Kỳ trở về.

 

Dương Khai nhìn hắn, Lão Cùng lắc lắc đầu: "Chạy rồi!"

 

Thật muốn đánh lên, Cùng Kỳ tự tin có thể đánh bại đối phương, nhưng người này dù sao cũng là ngụy đế, hắn nếu một lòng muốn chạy trốn, Cùng Kỳ đúng là không biện pháp gì ngăn lại. hắn không giống Dương Khai tinh thông pháp tắc không gian, bất kể là thoát thân hay truy đuổi đều chiếm ưu thế tuyệt đối. Nên đuổi được một trận cũng chỉ có thể trở về.

 

Mặc dù đã có tâm lý chuẩn bị, nhưng nghe Cùng Kỳ nói vậy, Dương Khai vẫn còn có chút không cam lòng: "Coi như hắn mạng lớn."

 

Tên kia nếu là không chạy, lấy hắn, Cùng Kỳ cùng pháp thân ba người liên thủ, tuyệt đối có cơ hội để hắn vĩnh viễn lưu lại, nhưng nếu chạy vậy thì cũng đành chịu, hiện tại đuổi theo cũng không kịp, ai biết hắn sẽ chạy hướng nào. Trầm ngâm một chút nói: "Có thể nhận ra người kia là ai không?"

 

Cùng Kỳ lắc lắc đầu: "Lão phu ngủ say ở Tứ Quý Chi Địa vô số năm, trước đây không lâu mới đi ra, lão phu không quá rõ ràng."

 

Dương Khai gật gật đầu nói: "Có lẽ bọn người Lý tiền bối sẽ biết được gì đó."

 

Suy nghĩ một chút, Dương Khai nói: "Tiểu Thất, chúng ta trở về Linh Thú đảo."

 

Vốn là hắn muốn thông qua không gian tín tiêu trực tiếp tới Linh Thú đảo, chỉ là vì thỏa mãn nguyện vọng của Dương Tiêu, hơn nữa Mạc Tiểu Thất cũng có đề nghị, mới quyết định dùng bay, bây giờ xảy ra chuyện như vậy, Dương Khai cũng e sợ cho đêm dài lắm mộng, quyết định đưa Mạc Tiểu Thất trở về trước.

 

Dương Tiêu đã xảy ra chuyện ở dưới mí mắt mình rồi, Mạc Tiểu Thất không thể cũng có chuyện.

 

Nghe hắn nói như vậy, Mạc Tiểu Thất cũng ngoan ngoãn dừng lại.

 

Dương Khai thôi thúc Đế Nguyên, bọc lấy Mạc Tiểu Thất cùng Cùng Kỳ, lấy ra Không Linh Châu Lý Vô Y giao cho mình trước đó, hai tay bấm quyết, thôi động pháp tắc không gian thoải, hình thành cộng hưởng cùng phương xa nơi nào đó.

 

Hào quang loé lên, truyền đến cảm giác xuyên qua Hư Không, 3 người đã xuất hiện ở một cái hồ nước.

 

Thiên Địa linh khí nồng nặc đến cực điểm, hồ nước trong suốt, có thể nhìn thấy trong đó có thật nhiều con cá đang bơi lội, Lý Vô Y ngồi ngay ngắn trên một cái ghế ở bên hồ, trên tay cầm cần câu thả câu.

 

Phát hiện động tĩnh, hắn quay đầu nhìn tới, lập tức liền nhìn thấy Dương Khai, khẽ mỉm cười, đưa tay thả cần câu xuống, nhìn Mạc Tiểu Thất gật gật đầu nói: "Tiểu Thất trở về."

 

"Lý thúc thúc!" Mạc Tiểu Thất bắt chuyện hắn một tiếng, nhìn xem một cái, ngạc nhiên nói: "Phượng di đâu?"

 

Ở trong ấn tượng của nàng, Lý Vô Y cùng Cửu Phượng từ trước đến giờ luôn như hình với bóng, tuy nói hai người không phải vợ chồng, nhưng quan hệ so với vợ chồng bình thường còn tốt hơn, lúc này chỉ nhìn thấy Lý Vô Y nhưng không thấy Cửu Phượng, không khỏi cảm thấy kỳ quái.

 

"Ta ở chỗ này đây." Trên một ngọn cây truyền đến thanh âm Cửu Phượng, Mạc Tiểu Thất ngẩng đầu nhìn tới, nhìn thấy Cửu Phượng hoành ngồi ở trên một cái cây khô, hai cái chân dài liên tục lắc lư.

 

"Phượng di!" Mạc Tiểu Thất duyên dáng gọi to một tiếng, bay lên nhào vào lòng Cửu Phượng, một trận loạn củng ở trước ngực nàng.

 

Cửu Phượng lại nắm cái lỗ tai nhỏ của nàng, cáu giận nói: "Xú nha đầu đi ra ngoài lâu như vậy mới trở về, ngươi nếu như không về nữa, đại nhân còn muốn đi Long Đảo tìm ngươi."

 

Mạc Tiểu Thất le lưỡi một cái: "Đây không phải trở về rồi sao? Đừng nắm lỗ tai của ta."

 

"Nhớ về là tốt rồi." Cửu Phượng trên dưới tỉ mỉ nhìn nàng, "Ta xem một chút xem có gầy đi không."

 

Mạc Tiểu Thất lập tức bày ra tư thái đàng hoàng trịnh trọng, để nàng xem kỹ, một lát sau hỏi: "Không ốm chứ? Ở bên mẹ ta rất hài lòng, mẹ đối với ta rất tốt."

 

"Không ốm không ốm." Cửu Phượng gật đầu, bỗng nhiên đưa tay đâm lấy ngực nàng, thấp giọng nói: "Không chỉ không ốm, còn lớn."

 

Mạc Tiểu Thất nhất thời có chút không chịu nổi, hà bay hai gò má, quay đầu liếc mắt nhìn Dương Khai bên kia một cái, thẹn thùng nói: "Phượng di miệng ngươi toàn nói bậy nói bạ, ta không để ý tới ngươi." Nói xong, như một làn khói mà chạy mất.

 

Dương Khai ho nhẹ một tiếng, ôm quyền nói: "Lý tiền bối, Cửu Phượng tiền bối."

 

Lý Vô Y khẽ mỉm cười, nhìn hắn nói: "Chuyến này có thuận lợi?"

 

"Tuy có chút khúc chiết, nhưng cũng không ảnh hưởng toàn cục." Dương Khai trả lời.

 

"Vậy thì tốt." Lý Vô Y nhẹ nhàng gật đầu, "Mới vừa đến Linh Thú đảo, đừng vội về, ở đây thêm mấy ngày, Đại Đế cũng muốn biết tình huống Long Đảo ra làm sao, có mấy lời muốn hỏi ngươi."

 

Dương Khai nghiêm nghị nói: "Đại Đế có hỏi, tiểu tử tự nhiên biết gì nói nấy, ngôn vô bất tẫn, nhưng trước đó, có một chuyện cần phải để tiền bối biết."

 

"Chuyện gì?" Lý Vô Y thấy hắn nghiêm túc, vẻ mặt cũng không khỏi nghiêm nghị lên.

 

Dương Khai nói: "Là như vậy, sau khi chúng ta ra khỏi Long Đảo, trên biển rộng đụng tới một người."

 

"Ai?" Cửu Phượng hỏi.

 

Dương Khai lắc lắc đầu: "Ta không biết người kia. . ." Lập tức hình dung hình dạng cùng tuổi tác ông lão kia một thoáng, nói tiếp: "Lúc đó bên người hắn còn có một người, là con gái của U Hồn Đại Đế, Hào Lâm."

 

"Hào Lâm?" Lý Vô Y hơi nhướng mày, "Hào Lâm có quan hệ gì cùng người kia?"

 

Dương Khai nói: "Hình như không có quan hệ, hơn nữa người kia hẳn là ra tay với Hào Lâm, bởi vì lúc đó hộ vệ bên cạnh Hào Lâm đều bị giết, chỉ có Hào Lâm bị bắt, lúc đó Hào Lâm cũng hướng về ta lộ ra vẻ mặt cầu cứu, nhưng đáng tiếc ta tuy có tâm nhưng lực không đủ, Cùng Kỳ truy kích vẫn để cho người kia trốn thoát."

 

"Ngươi xác định Hào Lâm bị tóm?" Lý Vô Y trợn to hai mắt.

 

Cửu Phượng cũng nói: "Ngươi biết Hào Lâm à? Việc này không thể nhầm lẫn đâu."

 

Dương Khai trả lời: "Năm đó ta cùng Hào Lâm đánh qua một lần liên hệ, tuy rằng cũng đã được nhiều năm, nhưng vẫn còn có thể nhận ra nàng. Ta có thể xác định thiếu nữ kia chính là Hào Lâm, ta tin tưởng Tiểu Thất lúc đó cũng nhận ra, hai vị có thể đi hỏi Tiểu Thất một chút."

 

Trầm ngâm một chút, Lý Vô Y nói: "Bây giờ ngươi theo ta đi gặp Đại Đế, việc này cũng phải lập tức thông báo tới bên U Hồn Cung mới được."

 

Dương Khai gật đầu nói: "Được."

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.