Chương trước
Chương sau
Nghĩ đến đây, Cùng Kỳ trong lòng liền vui lên.

Mặc dù cùng là Thánh Linh, nhưng Long tộc quá mức cao ngạo nên bất kì chủng tộc nào cũng đều không thích, Cùng Kỳ tự nhiên cũng không thích. Dạng tự ngạo này, thế mà cùng một nhân loại có quan hệ không thể tưởng tượng?

Hắn hiện tại lại là muốn gặp Long Nữ kia một lần. Lão phu muốn xem xem, ra cái chuyện xấu này, sau này những tên xú long kia còn dám bày cái gì cao ngạo trước mặt lão phu hay không.

Một đường nhanh như điện chớp, ngồi trên lưng Cùng Kỳ, Phục Linh líu lo không ngừng, vô tình hay cố ý ghé ghé Dương Khai, nếu không phải Mạc Tiểu Thất toàn thân đề phòng ở một bên, chỉ sợ nàng còn muốn dính sát cả người lại.

Nhiệt tình như vậy, để Dương Khai thật sự cảm thấy không chịu đựng nổi, trong lòng nhịn không được có chút hoài nghi con rồng cái này có phải là có tật xấu hay không, theo đạo lý tới nói, chính mình hố nàng thảm như vậy, hẳn là sẽ ghi hận trong lòng mới phải, làm sao lại thành như này, tốt tính vui vẻ, cực điểm a du.

Long tộc mà cũng giống như nàng, đâu còn có uy nghiêm gì có thể nói.

Bích Hải chỉ lên trời, sóng cả chập trùng.

Từng tòa Linh đảo không có một ai, lại sinh trưởng không ít thiên tài địa bảo, lóe lên dưới chân mọi người một cái rồi biến mất, đồ cất giữ trên Long đảo có thể nói là phong phú đến cực điểm, chẳng qua những bảo vật để võ giả ngoại giới đỏ mắt đến cực điểm này, trong mắt Long tộc lại không tính là gì, bởi vì thực lực bản thân bọn hắn đều vô cùng cường đại, những vật này đối bọn hắn không có tác dụng gì, thứ hữu dụng duy nhất là Long Huyết Hoa, còn kém chút bị Dương Khai làm tuyệt hậu.

Một đường phi nhanh, trọn vẹn hai ngày sau, phía trước mới xuất hiện một tòa đảo nhỏ hình bán nguyệt, diện tích hòn đảo nhỏ kia cũng chỉ trăm dặm, không coi là lớn, nhưng cũng không tính là nhỏ, để một Long tộc ở lại là dư xài.

"Kia chính là Linh đảo của Tình tỷ tỷ." Phục Linh tay chỉ nguyệt nha đảo, ngữ khí có chút cô đơn, hai ngày này mặc dù một đạo đồng hành cùng Dương Khai, lại không thể hòa hoãn quan hệ cùng Dương Khai, ngược lại quá nhiệt tình để hắn có chút phòng bị, khiến Phục Linh không khỏi có phần khí muộn.

Còn có cái tiểu nha đầu kia đề phòng mình như phòng tặc, nếu không phải xem trên mặt mũi Dương Khai, mình đã sớm một bàn tay chụp chết nàng, chính là cái tiểu nha đầu này, bao giờ cũng nhìn mình chằm chằm, chỉ cần mình hơi lộ ra một điểm cử động khác thường, đều có thể để nàng cảnh giác.

"Đây chính là chỗ ở của Tình Nhi?" Dương Khai lộ ra vẻ ngạc nhiên, hòn đảo này hắn từng tới qua, lần trước vì tìm kiếm tung tích Chúc Tình, hắn chạy qua không ít nơi, đặt chân qua rất nhiều Linh đảo, lúc ấy tới đây không có một ai, không ngờ nơi này chính là Linh đảo của Chúc Tình.

Phục Linh mỉm cười nói: "Không sai, Tình tỷ tỷ hẳn là đang ở trên đảo, nàng cùng Tam trưởng lão bị phạt bế môn tại Long Đảo, nếu không phải ngoài ý muốn, chí ít trong vòng trăm năm là không thể nào rời Long Đảo, tỷ phu ngươi nếu là nhớ nàng, đến thăm nàng đi."

Dương Khai khẽ nói: "Trăm năm? Đây là mệnh lệnh của Nhị trưởng lão?"

Phục Linh cuốn ba tất lưỡi mà nói: "Ngoại trừ Nhị trưởng lão còn có ai có thể hạ mệnh lệnh như vậy, mọi người sợ nhất chính là Nhị trưởng lão."

"Được rồi, nếu đã đến đây, quãng đường còn lại cũng không cần ngươi chỉ dẫn nữa, ngươi đi làm cái gì làm đi thôi." Dương Khai phất phất tay.

Phục Linh quyết miệng nói: "Tỷ phu cũng thật quá vô tình vô nghĩa, lợi dụng người ta xong liền tiện tay ném qua một bên, ta không muốn, khó được trở về một chuyến, ta mới không cần đi sớm như vậy, ta cũng muốn đi thăm Tình tỷ tỷ."

Dương Khai liếc mắt nhìn nàng: "Có tin ta cho ngươi điểm nhan sắc nhìn xem hay không?" Vừa nói, vừa lấy tay bấm pháp quyết.

Phục Linh lúc này đổi sắc mặt, chợt lách người liền từ trên lưng Cùng Kỳ nhảy ra ngoài, cười khan nói: "Tỷ phu ngươi làm gì nha, ta không quấy rầy chuyện tốt của ngươi cùng Tình tỷ tỷ là được rồi?"

Trong lòng oán thầm, thật sự là không hiểu phong tình a, sắc đẹp đưa tới cửa cũng thờ ơ, thật không biết có còn là nam nhân hay không.

Dương Khai xông nàng phất tay một cái, Phục Linh lúc này mới lưu luyến không rời mà nói: "Tỷ phu, có rảnh phải tới thăm ta một chút, ta một mình ở bên kia, rất buồn khổ."

Dương Khai mặc kệ nàng, thúc giục Cùng Kỳ, hóa thành một đạo hồng quang hướng tới đảo nguyệt nha.

Nguyệt nha đảo, một tòa cung điện phong cách cổ xưa, lúc thân thể cao lớn của Cùng Kỳ từ trên trời giáng xuống, một thân ảnh uyển chuyển đã từ trong điện lóe ra.

Đôi mắt đẹp trông lại, đối diện ánh mắt Dương Khai cũng đang nhìn lại.

Bốn mắt nhìn nhau, Dương Khai nhếch miệng cười một tiếng.

Chúc Tình vừa mừng vừa sợ nói: "Ngươi trở về rồi?"

Lần trước Dương Khai từ Long Điện rời đi, truy tung Ô Quảng, Chúc Tình tự nhiên vô cùng lo lắng, tuy nói Ô Quảng không còn đỉnh phong, nhưng dù sao cũng là Phệ Thiên Đại Đế, ai cũng không biết Dương Khai có phải đối thủ hắn hay không.

Bây giờ gặp Dương Khai hoàn chỉnh không thiếu sót trở về, Chúc Tình tảng đá luôn treo trong lòng cuối cùng được để xuống.

Dứt lời, liền đã bay nhào tới.

Dương Khai giang hai cánh tay, ôm nàng vào lòng, nhẹ ngửi ngửi hương tóc của nàng.

Cùng Kỳ cả người đều cảm giác không xong, lúc đầu cho Dương Khai làm thú cưỡi sai sử cũng có chút không cam tâm tình nguyện, bây giờ đôi cẩu nam nữ này thế mà ban ngày ban mặt tình chàng ý thiếp ngay trên lưng mình, không coi ai ra gì, hắn cũng chẳng dám có động tác gì, lập tức cứng ngắc thân thể, không dám động đậy, miễn cho quấy nhiễu đến hai người này.

Nhưng giờ khắc này, trong lòng của hắn lại là một mảnh rung động khó mà miêu tả.

Thật sự có! Chính người thiếu chủ này của mình, thật sự có quan hệ với một Long nữ! Đây chính là tin tức lớn vỡ trời a, sống nhiều vạn năm như vậy, thật đúng là chưa bao giờ gặp phải chuyện như này.

Chúc Tình mặc dù không có hiển lộ chân thân, nhưng hắn lại có thể cảm giác được Long Nữ này có huyết mạch rất tinh khiết, nếu đơn đả độc đấu, hơn phân nửa mình không phải đối thủ của nàng.

Cửu giai? Thập giai? huyết mạch tinh khiết như vậy, địa vị bên trong Long Đảo tuyệt đối không thấp, tối thiểu nhất cũng là nhân vật cấp bậc trưởng lão, loại tồn tại này, làm sao lại cùng thiếu chủ có tình yêu nam nữ? Chẳng lẽ nói thiếu chủ có Bán Long huyết mạch, cũng là bởi vì liên quan tới Long Nữ này?

Giữa lúc hắn suy nghĩ lung tung, Dương Khai cùng Chúc Tình lại đang cùng nhau thân mật, mặc dù không nói một câu nào, nhưng lúc da thịt kề sát lại có thể lẫn nhau cảm nhận được tưởng niệm chi tình.

Đột nhiên, Chúc Tình cảm nhận được có một ánh mắt đang chăm chú nhìn mình, mở mắt nhìn lên, đối diện là một đôi đôi mắt to sáng.

Mạc Tiểu Thất vẫn luôn đứng sau Dương Khai, trừng lớn hai con ngươi, kinh ngạc nhìn nhìn qua cảnh tượng trước mắt, hơi có chút cảm giác không thể nào tiếp thu được, một màn trước mắt, mang cho nàng trùng kích cực lớn, không giải thích được, trong lòng một trận chua xót, cơ hồ muốn rơi xuống nước mắt.

Bị nàng nhìn như thế, Chúc Tình sắc mặt đỏ lên, nhẹ nhàng thoát khỏi Dương Khai ôm ấp, cười mỉm mà nói: "Vị cô nương này là. . ."

Dương Khai lại là không có cảm giác có cái gì không có ý tứ, một mặt thoải mái, lặng lẽ ghé bên tai nàng truyền âm một câu.

Chúc Tình nghe vậy đôi mắt đẹp sáng lên, tiến lên một bước, thân thiết kéo hai tay Mạc Tiểu Thất nói: "Nguyên lai là Tiểu Thất muội muội."

Nàng cùng Phục Tuyền mặc dù đều là trưởng lão Long tộc, nhưng tính rõ ra, Phục Tuyền là trưởng bối của nàng, một tiếng Tiểu Thất muội muội này kêu cũng không có vấn đề gì. Mà lại đối với sự tồn tại của thiếu nữ này, nàng cũng sớm có nghe thấy, chỉ là cho đến hôm nay mới được gặp mặt.

Mạc Tiểu Thất hiển nhiên bị cử động thân mật của nàng làm cho hơi kinh, lúc đầu tâm tư đã hỗn loạn tưng bừng, giờ phút này càng thêm chân tay luống cuống, há to miệng dường như muốn nói cái gì, lại là một câu không nói ra được, chỉ là quay đầu nhìn qua Dương Khai.

Dương Khai mỉm cười nói: "Đây là Chúc Tình, ngươi nếu là không ngại, có thể hô một tiếng Tình tỷ tỷ."

"Tình tỷ tỷ. . ." Mạc Tiểu Thất nhẹ nhàng hô một tiếng, thế mà mang theo cái giọng nghẹn ngào, sau đó một đầu đâm vào trong ngực Chúc Tình, ô ô khóc lên, khóc lê hoa đái vũ, lập tức làm ướt quần áo trước ngực Chúc Tình.

Chúc Tình lập tức trợn tròn mắt, ngẩng đầu nhìn Dương Khai, thấy Dương Khai cũng là một mặt mặt mờ mịt.

"Ngươi khi dễ nàng?" Chúc Tình há miệng, im ắng hỏi thăm.

Dương Khai nâng hai tay lên, một bộ chuyện không liên quan tới ta.

Hắn là thật không biết Mạc Tiểu Thất vì sao bỗng nhiên gào khóc lên như thế.

Thực sự thì chính Mạc Tiểu Thất cũng không biết vì cái gì, chính là đột nhiên muốn khóc, thuận thế liền đâm vào trong ngực Chúc Tình.

Chúc Tình bất đắc dĩ, chỉ có thể ôm lấy Mạc Tiểu Thất, nhẹ nhàng vỗ lưng của nàng, ôn nhu thì thầm an ủi.

Dương Khai lau lau mồ hôi lạnh trên trán, âm thầm may mắn một màn này không có để Thú Võ Đại Đế thấy được, nếu không Đại Đế còn không phải rút da của mình a. Mà suy nghĩ kỹ một chút, hắn là có phần hiểu tâm tình hiện giờ của Mạc Tiểu Thất, bây giờ đã tới Long Đảo, sẽ sớm được gặp được mẹ ruột của mình, nỗi lòng khó tránh khỏi có chút chập trùng, tâm tình đã như vậy, lại hơi bị kích thích, khẳng định sẽ phát tiết ra.

Tiếng khóc không ngừng, Chúc Tình lại là không có chút nào không kiên nhẫn, một mực nhẹ lời tốt ngữ.

Một hồi thật lâu sau, Mạc Tiểu Thất mới dừng khóc, cúi đầu đi ra từ trong lồng ngực Chúc Tình, lấy tay bưng sát hai mắt, mặt đỏ lên như muốn rỉ máu.

Mắc cỡ chết người a! Lần thứ nhất gặp Tình tỷ tỷ, thế mà khóc lớn một trận trong ngực nàng, không chừng người ta sẽ nghĩ mình thế nào đó, lặng lẽ giương mắt nhìn lên, thấy Chúc Tình một mặt ân cần, không có chút ý tứ chế giễu nào, lúc này mới hơi yên lòng một chút.

Nhìn nhìn lại Dương Khai, lại thấy hắn thế mà một mặt cười tủm tỉm, một bộ xem kịch vui, lập tức giậm chân một cái: "Dương đại ca là đồ bại hoại!"

Dứt lời, liền quay đầu vọt vào trong tẩm cung Chúc Tình, chớp mắt không thấy tăm hơi.

Dương Khai nghẹn họng nhìn trân trối, tay chỉ chính mình hỏi Chúc Tình: "Chuyện này đâu có liên quan gì tới ta?"

Cùng Kỳ liếc mắt nói: "Nếu không, ngươi cho rằng lão phu là từ trong viên đá chui ra?"

Dương Khai cười hắc hắc: "Hiếu kỳ, hiếu kỳ mà thôi." Ngừng một chút nói: "Trong khoảng thời gian này ngươi đợi ở chỗ này đi, không có chuyện không nên chạy loạn, chờ ta xử lý xong chuyện bên này sẽ dẫn ngươi rời đi."

"Thiếu chủ yên tâm, lão phu rõ." Đây chính là Long Đảo a, hắn đến nơi này sao dám không ngoan? Chần chờ một chút nhắc nhở: "Thiếu chủ cũng phải cẩn thận, Long tộc. . . Không phải dễ đối phó như vậy."

Nhất là ngươi thế mà có quan hệ mập mờ với một Long Nữ, Đại trưởng lão Chúc Viêm cùng Nhị trưởng lão Phục Truân há có thể tuỳ tiện buông tha ngươi?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.